Nắng ban mai màu vàng , nhẹ nhàng chiếu vào tòa biệt thự cao cấp,xuyên thấu qua rèm cửa không kéo lên rũ xuống sát đất, chiếu xuống tớiMộ Tư Dạ trên ghế sa lon , hắn mặc quần áo mà ngủ, trên mặt tràn đầy sựmệt mỏi.
Đột nhiên, điện thoại di động truyền tới một hồi tiếng chuông xa lạ,đem Mộ Tư Dạ từ trong giấc mộng thức tỉnh, hắn vừa nhìn, là điện thọaicủa Tô Tô , kích động lấy tới xem, quả nhiên là “Nguyệt Nguyệt” điệntới!
“Tô Tô, cậu không phải nói không mang điện thoại di động sao? Thế nào lại hơn nửa đêm đánh cho tớ mấy trăm cụôc điện thoại? Chỗ của cậu cóphải hay không đã xảy ra chuyện gì?” Lô Nguyệt Nguyệt bị tràn ngập những cuộc gọi nhỡ làm cho hỏang sợ. Cho là Tô Tô đã xảy ra chuyện gì, trựctiếp gọi lại một cuộc điện thoại.
“Alô, xin chào, tôi là Mộ Tư Dạ.”
“Cái gì? Anh là. . . . . . Mộ Tư Dạ?” Lô Nguyệt Nguyệt biết Mộ Tư Dạ, bởi vì Tô Tô không chỉ một lần ở trước mặt cô nói, Mộ Tư Dạ như vậy, Mộ Tư Dạ như vậy. . . . . .
“Mời nói cho tôi biết, Tô Tô ở nơi nào!” Thanh âm Mộ Tư Dạ dẫn theo một tia vô cùng lo lắng.
Lô Nguyệt Nguyệt nhớ tới tối hôm qua Tô Tô khóc đến thương tâm muốnchết, dáng vẻ chật vật, biết Tô Tô nhiều năm như vậy, cô còn chưa từngthấy qua, vì hạnh phúc của Tô Tô , Lô Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nói câu:“Chúng ta gặp mặt đi!” Cô nhất định phải hiểu rõ chuyện giữa Mộ Tư Dạcùng Bạch Nhạc, sau đó cô mới có thể suy tính, có nên hay không đem chỗ ở hiện tại của Tô Tô nói cho hắn biết.
Lăng Thiệu không vui nhìn Lô Nguyệt Nguyệt một cái, “Ở trong điệnthoại nói không tốt sao? Tại sao nhất định phải đi gặp hắn?” Vợ của mình ,một mình gặp một người đàn ông, Lăng Thiệu không khỏi có chút bất mãn.
Lô Nguyệt Nguyệt kéo tay Lăng Thiệu, không khỏi cười nói: “Anh đừngăn dấm lung tung nữa! Hắn hơn nửa đêm, đánh gần trăm cuộc điện thoại ,chứng minh hắn đối với Tô Tô rất để ý ! Bất quá, vì Tô Tô nửa đời sauhạnh phúc, thân là bạn tốt, em cần thiết xem một chút thành ý của Mộ TưDạ”.
“Em nhiều chuyện quá!” Lăng Thiệu lườm cô một cái, thấy Lô NguyệtNguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn không thể không giơ tay đầu hàng, “Anhcùng em đi.”
“Được!” Lô Nguyệt Nguyệt miệng liền đáp ứng.
Mộ Tư Dạ cùng Lô Nguyệt Nguyệt hẹn gặp mặt ở quán cà phê, khi LôNguyệt Nguyệt cùng với Lăng Thiệu tiến vào, Mộ Tư Dạ đã đợi từ lâu, hắnthấy Lô Nguyệt Nguyệt, chụp xuống chính là một câu nói: “Tô Tô ở nơinào?”
Lăng Thiệu không thích người khác dùng giọng điệu này cùng Lô NguyệtNguyệt nói chuyện, sắc mặt liền không tốt. Mà Lô Nguyệt Nguyệt quan sáthắn từ trên xuống dưới. Mặc dù Tô Tô có nói qua hình dạng của Mộ Tư Dạ,nhưng mà rốt cuộc không thể so với người thực, từ ngoại hình mà nói, MộTư Dạ cùng Lăng Thiệu chẳng phân biệt được sắc thu .(ý nói “nhan sắc”hai anh không ai thua ai =]]~)
“Anh chính là Mộ tiên sinh?”
“Là tôi, mời nói cho tôi biết, Tô Tô ở nơi nào.” Mộ Tư Dạ khẩn thiết nhìn cô.
Lô Nguyệt Nguyệt lạnh giọng nói: “Không gạt anh, tôi quả thật biết Tô Tô ở nơi nào, bất quá, cô ấy không chịu gặp anh, hơn nữa cô ấy nói, côấy hận anh.”
“Cô ấy hận tôi? Tô Tô nói hận tôi?” Trái tim Mộ Tư Dạ bị giáng mộtđòn nghiêm trọng, đau đến từng trận co quắp, hắn ngẩng đầu nhìn LôNguyệt Nguyệt, “Giữa tôi và cô ấy có hiểu lầm rất lớn, sau khi giảithích, cô ấy sẽ không hận tôi! Lô Nguyệt Nguyệt, Mộ Tư Dạ tôi trịnhtrọng thỉnh cầu cô, mời nói cho tôi biết, Tô Tô ở nơi nào!”
Lô Nguyệt Nguyệt đem tách cà phê đặt xuống, “Hiểu lầm? Là dạng gìhiểu lầm, sẽ làm Tô Tô cả đêm trốn đi, chật vật giống như cún con bịngười ta vứt bỏ, núp ở cửa giáo đường run lẩy bẩy? Nếu như anh nói không thỏa đáng, tôi sẽ không đem chỗ ở của Tô Tô nói cho anh biết.”
Mộ Tư Dạ biết, nếu như hôm nay không nói rõ ràng sự việc, từ miệng Lô Nguyệt Nguyệt, sẽ không lấy được tin tức của Tô Tô. Vì vậy hắn liền một năm một mười (nhanh chóng) đem chuyện tình tốt qua giải thích một lần.
Nghe xong Mộ Tư Dạ giải thích, Lô Nguyệt Nguyệt thiếu chút nữa mộtngụm máu phun ra ngoài, cô cất cao giọng: “Anh cùng Bạch Nhạc, thật chỉlà hiểu lầm?”
“Đó là đương nhiên!” Mộ Tư Dạ không chút do dự.
“Nhưng là anh tặng xe cho cô ấy .” Lô Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ không tin.
Mộ Tư Dạ cực kỳ bất đắc dĩ, “Đây chẳng qua là một hồi đánh cuộc trước kia! Bạch Nhạc là học muội của tôi, cho nên chúng ta vẫn luôn liên lạc, quan hệ không tồi, đánh cược này . . . . . .Là từ rất lâu đã nói. . . . . .”
“Anh thua, vì vậy phải đưa chiếc xe kia?” Lô Nguyệt Nguyệt đơn giản khó có thể tin.
“Đúng, chiếc xe kia chính là tiền đánh cược.” Mộ Tư Dạ rất bất đắc dĩ buông tay, “Năm đó đại học tôi cùng cô đánh cược.” Nhưng mà chuyệnchính là đúng dịp như vậy, Tô Tô bởi vì chuyện này, hiểu lầm hắn, rời đi hắn. . . . . .
“Chân tướng lại là như vậy, tôi còn thiếu chút nữa cho là Bạch Nhạc. . . . .” Lô Nguyệt Nguyệt vui vẻ kéo Lăng Thiệu, “Chúng ta trách lầm Bạch Nhạc rồi! Sau khi trở về muốn thật tốt nói xin lỗi cô ấy.”
Lăng Thiệu “Hừ” một tiếng, cực kì bất đăc dĩ nghĩ, hắn cho tới bâygiờ cũng chưa từng hoài nghi tới Bạch Nhạc, chẳng qua là Nguyệt Nguyệtvẫn đứng ở trên lập trường bạn bè tốt, cùng chung mối thù thôi!
Mộ Tư Dạ ngạc nhiên nói: “Các bạn biết Bạch Nhạc?”
“Cô ấy là em họ của Lăng Thiệu.” Lô Nguyệt Nguyệt cười giải thích,nói cũng là tự trách mình lắm mồm, ngày hôm qua khi ở trên xe, Bạch Nhạc một chữ cũng không nói, xe kia là bạn trai cô đưa , là mình Bát Quái(nhiều chuyện), tùy ý suy đoán, mới đưa tới ngay đêm đó Tô Tô bộc phát.
Bất quá, Bạch Nhạc thế nào lại không phủ nhận chứ? Còn có, tiền đánhcuộc lớn như vậy, rốt cuộc là đánh cuộc gì đây? Thấy Mộ Tư Dạ không có ý muốn nói, cô cũng liền không có hỏi. Nhưng mà, cô có thể cảm giác được, Mộ Tư Dạ là thật tâm yêu Tô Tô , điều cô hôm nay có thể làm , chính làđể cho bọn họ hai người gặp mặt một lần, đem hiểu lầm giữa hai ngườigiải trừ đi!
Cầm địa chỉ Lô Nguyệt Nguyệt đưa, Mộ Tư Dạ trực tiếp lái ô tô, biệtthự sát sườn núi, cũng không khó tìm nên Mộ Tư Dạ rất nhanh liền tìmthấy, dừng xe ở trong sân. Biệt thự này có kiến trúc theo phong cáchChâu Âu, gạch men trắng ánh nhũ, cao quý ưu nhã, mặt ngoài rất là tinhsảo.
Tối hôm qua, sau khi bị Lô Nguyệt Nguyệt cùng Lăng Thiệu đưa tới, TôTô tắm nước nóng, vẫn ngồi yên ở phòng khách, cũng không có trở về phòng đi ngủ. Đột nhiên xuất hiện tiếng chuông cửa, đánh thức Tô Tô, cô cholà Lô Nguyệt Nguyệt tới, liền chạy đi mở cửa, trong nháy mắt đang cửa mở ra, chống lại ánh mắt của Mộ Tư Dạ.
Tô Tô vốn định trực tiếp đẩy cửa, đem Mộ Tư Dạ đuổi đi ra ngòai,nhưng mà cô chậm một bước, cửa đã bị Mộ Tư Dạ chặn lại rồi, “Tô Tô tốihôm qua thật sự là một hồi hiểu lầm, em nghe anh giải thích có được haykhông?”
“Tôi không nghe! Anh tránh ra đi!” Tô Tô hiện tại vừa nhìn thấy hắn,sẽ nhớ tới bộ dáng hắn cùng người đàn bà khác cười nói, ánh mắt của côđỏ lên một vòng, cô giờ phút này ,là thật rất hận hắn! Cô dùng sức chặncửa , lại bị Mộ Tư Dạ đẩy vào, cô thiếu chút nữa bị ngã xuống trên đất.
“Tô Tô em làm sao vậy? Có hay không bị thương?” Mộ Tư Dạ rất khẩntrương chạy tới, đem Tô Tô ôm vào trong ngực, không đợi hắn kiểm tra, Tô Tô liền chạy tránh ra hắn ôm vào trong ngực, lui ra xa mười thước.
“Anh trở về! Tôi căn bản cũng không muốn gặp anh, tôi muốn một người ở chỗ này, một mình rất tốt.”
“Tô Tô, em bộ dạng như thế này ! Anh sẽ không rời đi em.” Mộ Tư Dạtiến lên mấy bước, đột nhiên đưa tay kéoTô Tô , ở thời điểm Tô Tô cònkhông kịp phản ứng, hắn đã cúi người, ấn môi mình lên môi Tô Tô, Tô Tôgiãy giụa lấy tay đánh hắn, lại bị hắn bắt lấy một tay đè ở sau lưng.
Tô Tô hoàn toàn không biết làm sao, chỉ có thể ô ô kháng nghị, nhưngmà Mộ Tư Dạ che lại miệng của cô, cũng không cho cô nửa phần cơ hội phản kháng, hắn linh hoạt đầu lưỡi dò vào trong miệng cô, trực tiếp côngthành đoạt đất, hắn trêu đùa Tô Tô, còn thật ôm chặt Tô Tô, nụ hôn củahắn bá đạo mà ôn nhu, hôn Tô Tô mất đi lý trí, cuối cùng, lực phản kháng của cô càng ngày càng nhỏ. . . . . .
Đồng thời, tay của hắn cũng bắt đầu không an phận , thừa dịp thờiđiểm Tô Tô ý loạn tình mê, lặng lẽ dò vào áo ngủ , Tô Tô không có mặcnội y, cho nên tay Mộ Tư Dạ, trực tiếp liền chạm đến trước ngực mềm mạicủa cô . Đầu ngón tay của hắn trêu chọc đầu vú màu hồng thì Tô Tô vừaxấu hổ lại không có ngăn lại, muốn cự tuyệt thế nhưng khí lực không có,gấp đến độ mặt đỏ rần.
Hôn Tô Tô, Mộ Tư Dạ thiếu chút nữa khó có thể khống chế chính mìnhrồi, chỉ bất quá một ngày không có đụng cô, giống như cách xa một thế kỷ , giữa hai chân hắn nóng bỏng dựng lên, hắn thiếu chút nữa mất đi lýtrí, trực tiếp làm cô! Tay của hắn chậm rãi đi tới chỗ kín của cô, nhưng cũng đem lý trí của Tô Tô kéo trở lại.
“Mộ Tư Dạ, anh buông tôi ra!” Tô Tô ra sức đem Mộ Tư Dạ đẩy ra, cúiđầu dò xét mình, nửa người trên đã trần truồng rồi! Cô xấu hổ vội vàngđem áo ngủ kéo lại.
“Tô Tô. . . . . .”
“Anh muốn đàn bà, đi tìm Bạch Nhạc tốt hơn, không cần trở lại phiềntôi!” Tô Tô hốc mắt ửng đỏ, muốn khóc ra, lại bị Mộ Tư Dạ ôm vào, khôngthể động đậy.
“Đừng oan uổng Bạch Nhạc! Giữa chúng ta, chỉ có em cùng anh, chưatừng có Bạch Nhạc! Em tại sao nhất định phải lôi cô ấy vào giữa chúng ta vậy?” Hắn cúi xuống, gấp giọng giải thích.
“Là tôi kéo cô ta vào sao? Làm sao anh có thể như vậy? Mình đi bên ngoài làm loạn, lại đem tội danh đẩy cho tôi?”
“Tô Tô! Anh cùng Bạch Nhạc là trong sạch, bọn anh một chút quan hệ cũng không có, em tin tưởng anh, có được hay không?”
“Chứng cớ đặt ở trước mắt, còn trong sạch? Trong sạch cái gì!” Tô Tô trong cơn tức giận, đẩy Mộ Tư Dạ ra.
Mộ Tư Dạ cực kỳ bất đắc dĩ, hắn càng thêm gấp gáp giải thích: “Em nói chứng cớ, là chỉ chiếc xe kia sao? Chiếc xe kia là anh đưa cho BạchNhạc quả không sai .” Thấy Tô Tô mắt phun lửa giận, Mộ Tư Dạ liền nóitiếp: “Nhưng mà, đưa cô ấy xe không phải là bởi vì cô ấy là phụ nữ củaanh, mà là bởi vì anh thua cược, xe kia là tiền đánh cược thua cô ấy!”
“Lại nói dối a! Khi nào mới dừng?” Tiền đánh cược? Đánh cược cái dạng gì, phải trả một chiếc xe? Mộ Tư Dạ nói dối bản lãnh cũng quá lớn rồi!
“Tô Tô, làm sao em không tin anh vậy? Kia thật sự là tiền đánh cược.”
“Tốt lắm, anh nói, các ngừơi tại sao đánh cược, đánh cược là cái gì?” Tô Tô cười lạnh nhìn hắn.
Đây chính là điều mà Mộ Tư Dạ khó có thể giải thích, nhưng mà hắnbiết, nếu như chuyện này không giải thích rõ ràng, coi như hắn và Tô Tôhòa hảo rồi, về sau giữa bọn họ vẫn có một cây gai, “Anh thừa nhận, côấy quả thật yêu thích anh, nhưng mà anh cho tới bây giờ chỉ coi cô ấy là học muội!”
Tô Tô vừa nghe đến Bạch Nhạc nói thích hắn, sắc mặt liền thay đổi, cô vẫn chưa có hoàn toàn từ trong kích thích đi ra, hô hấp đặc biệt nặngnề hồng hộc lên, “Mộ Tư Dạ!”
“Nhưng mà anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng thích cô ấy . . . . .” Mộ Tư Dạ vội vàng đem Tô Tô ôm thật chặt vào trong ngực, chỉ sợ cô phảnkháng nữa, “Nhưng khi nhìn đến cô ấy như cũ đối với anh. . . . . . Không thể chết được tâm, anh liền nói cho cô ấy biết, đời này anh cũng sẽkhông kết hôn, cũng sẽ không yêu người nào, cho nên anh chỉ chấp nhận cô ấy là em gái, còn cho cô ấy cam kết, nếu như cô ấy tìm được người đànông mình thích, anh liền đưa cô ấy một chiếc xe. Cho nên em biết không?Cô ấy có đối tượng kết hôn rồi!” Mộ Tư Dạ thấy Tô Tô tránh ra khỏi ngựccủa hắn, tim của hắn thật buồn bực .
“Anh tiếp tục a!” Tô Tô hừ lạnh một tiếng.
Mộ Tư Dạ khổ sở nhìn cô, “Anh cùng cô ấy không có gì cả, cho nên. . . . . .”
“Đời này cũng sẽ không kết hôn? Đời này cũng sẽ không yêu người nào?” Tô Tô cười khổ nhìn hắn, nước mắt trong suốt lướt qua trên mặt, vậy côyêu hắn coi là cái gì?
“Cả đời này cũng sẽ không kết hôn, cũng sẽ không yêu người nào. . . . . .vậy Mộ Tư Dạ, . . . . . . Chúng ta ly hôn đi. . . . . . Có lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu, tôi đối với anh mà nói, căn bản là dư thừa?”
“Nhưng mà sau lại. . . . . .” Mộ Tư Dạ áo não cực kỳ, hắn thật là nói nhiều sai nhiều, hắn căn bản không phải là ý đó!
“Không có nhưng nhị gì hết!” Tô Tô xoay người sang chỗ khác.
“Tô Tô em. . . . . .” Mộ Tư Dạ đưa tay kéo cô, để cho cô đối mặtmình, thật chặt ôm vào trong ngực, hơi thở nóng rực phun trên mặt cô,“Xin em tin tưởng thành ý của anh!”
“Tôi sẽ không nữa tin tưởng anh . . . . . .” Tô Tô nghiêng đầu.
Mộ Tư Dạ cúi người bao trùm lên môi mềm mại của cô, đầu lưỡi ấm áp dò vào trong miệng cô, thân thể to lớn ôm cô càng chặt hơn, “Tô Tô, khôngcần đẩy ra anh. . . . . . Anh yêu em! Anh là thật yêu em! Với em kếthôn, ta cảm thấy rất hạnh phúc. . . . . .” Mộ Tư Dạ vừa hôn Tô Tô, vừađem cây gậy kiên đĩnh nóng rực giữa hai chân, chống đỡ ở trên chỗ kíncủa Tô Tô, không có chần chừ mè nheo.
“Không muốn. . . . . .” Tô Tô đối với giải thích của hắn bán tín bánnghi, đối với chuyện hắn và Bạch Nhạc, còn không có hoàn toàn tin tưởng, cô không cách nào dưới tình huống này, giao mình cho hắn.
“Tô Tô, anh nghĩ muốn em, điên cuồng muốn em.” Mộ Tư Dạ ánh mắt nóngbỏng như lửa cháy, chẳng biết lúc nào, y phục trên người Tô Tô đã bị MộTư Dạ vạch trần, giờ phút này Tô Tô toàn thân trần truồng, da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi, trước ngực hai núm đỏ thẫm, khiến cho Mộ Tư Dạ nhìnmuốn sôi trào máu.
Mộ Tư Dạ vừa gặm cắn bộ ngực mềm mại của Tô Tô ,vừa dùng tay, mangtheo vô hạn ôn nhu, vuốt ve bụi rậm của cô, trêu chọc múi hoa . Khi ngón tay Mộ Tư Dạ, đi tới hạch hoa của cô thì Tô Tô không nhịn được toànthân run rẩy, giống như một dòng điện chớp qua ánh sáng, trong nháy mắt, tình dục đè nén bị Mộ Tư Dạ trêu chọc , hoàn toàn thức tỉnh.
“Tô Tô, em cũng muốn anh đi? Em nơi này cũng thừa nhận đây. . . . ..” Mộ Tư Dạ từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, hướng Tô Tô mị hoặc cườicười, Tô Tô lại nghiêng đầu không để ý tới hắn.
Mộ Tư Dạ ôm cô lên, đá cửa mà vào, đem Tô Tô đặt ở trên giường mềmmại, sau đó, hắn tách ra hai chân Tô Tô , rừng rậm trong suốt mật ong ởhoa huyệt, liền xuất hiện ở trước mặt Mộ Tư Dạ.
Phấn hồng ướt át cánh hoa đỏ tươi, dụ hoặc Mộ Tư Dạ trực tiếp nằm ởchỗ kín của cô, hướng về phía hoa hạch gặm cắn liếm láp, còn không ngừng dùng đầu lưỡi ở trong cánh hoa dây dưa cuốn. Như vậy trêu chọc, Tô Tôthế nào chịu được? Trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy tê dại nóngrang, cô nghênh hợp cùng thân thể, trong miệng phát ra khống chế khôngđược tiếng rên rỉ.
Cho đến khi đem chỗ kín Tô Tô gặm cắn sưng đỏ, Mộ Tư Dạ mới buông côra, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, vịn cây gậy bành trứơngnóng rực, đặt trên nơi thần bí của Tô Tô, ngón tay vạch ra cánh hoa,thẳng lưng đem phân thân chen lấn đi vào.
“A. . . . . .” Tô Tô bị đột nhiên bị cảm giác khách lạ làm chấn kinh kêu lên thành tiếng.
“Tô Tô, chuẩn bị xong chưa?”
“Cái gì?”
“Anh muốn bắt đầu.” chỗ kín Mộ Tư Dạ gần sát bắp đùi Tô Tô , bắt đầu điên cuồng đút vào .
“A! Ừ. . . . . . Ừ! Nha. . . . . .” Tô Tô bị Mộ Tư Dạ động tác điêncuồng, kích thích lớn tiếng rên rỉ, cô tứ chi thon dài , vô lực xụi lơ ở trên giường, trên mặt hồng ửng, lộ ra vẻ hấp dẫn cùng quyến rũ, eo thon theo động tác của Mộ Tư Dạ , không ngừng nghênh hợp, trong miệng rên rỉ không ngừng.
Tô Tô càng ngày càng hưng phấn, hạ thân chất mật không ngừng xông ra, đem sàng đan ướt hơn phân nửa, Mộ Tư Dạ cảm giác được phía dưới bụôcchặt, động càng nhanh, càng thêm ra sức, động tác càng thêm kịch liệt.Trong lúc nhất thời, bên trong phòng chỉ có thanh âm “Ba ba ba” thân thể giao hợp, cùng với nam nữ thở dốc, tiếng rên rỉ, cả phòng xuân tình bắt đầu khởi động.
Mộ Tư Dạ thật vất vả mới tìm được Tô Tô, còn cầu được sự tha thứ củacô, hắn giờ phút này, dường như có rất nhiều tinh lực, vì đem khát vọngtối hôm qua tất cả đều phát tiết ra ngoài, hắn dường như nổi điên ởtrong cơ thể Tô Tô va chạm, cho đến khi hai chân như nhũn ra, mới tạmthời buông ra Tô Tô.
Tô Tô giờ phút này toàn thân đau nhức, cô không mảnh vải che thân nằm ở trên giường, hai chân khẽ nhếch, trên mặt xuân tình phi hồng, vẫnchưa có hoàn toàn rút đi, từ mặt trên góc độ, có thể thấy mật huyệt củacô, bị chất lỏng trong suốt bôi quét đến đen nhánh sáng bóng, mê ngườicánh hoa dựng đứng đỏ lên, nhẹ nhàng co rúc lại run rẩy, một đạo chấtlỏng trắng đục, từ miệng hoa kính đỏ ửng của cô, chậm rãi chảy ra, rơivào trên ra trải giừơng màu trắng. . . . . .
“Tô Tô, anh yêu em.” Mộ Tư Dạ nằm ở bên cạnh Tô Tô, ôm cô vào trongngực, thanh âm êm dịu: “Chúng ta không cần cãi nhau, thật vui vẻ, hạnhphúc sống cùng nhau, được không?”
Tô Tô không có đáp ứng cũng không có phủ nhận, tối hôm qua bị hắn đánh cho sưng đỏ gò má, lặng lẽ lật người đi.
“Chuyện tối ngày hôm qua, là anh không đúng. . . . . .” Nhìn Tô Tôtrên mặt trắng mượt, in đỏ năm ngón tay, Mộ Tư Dạ trong lòng tràn đầy áy náy nói ra, “Anh không nên động thủ. . . . . . Bây giờ còn đau không?”
Thấy Tô Tô như cũ không nói lời nào, Mộ Tư Dạ cứng rắn đem cô chuyểnmình sang, đem cô cả người ôm vào trong ngực, cầm tay của cô, hướng trên mặt mình đánh, “Em đánh trả lại có được hay không, chỉ cần em để ýanh!”
“Tô Tô, em biết không biết anh rất sợ mất đi em?”
“Tô Tô, em không cần không nói chuyện với anh.”
“Tô Tô, tối hôm qua em rời đi anh, anh vẫn lái xe tìm em, cơ hồ tìmsuốt cả đêm, em biết anh có biết bao lo lắng cho em không? Em biết anhcó bao nhiêu sợ hãi không?”
“Anh vừa lái xe, vừa nghĩ, không cần dùng được biện pháp gì, bất kểphải trả giá cao như thế nào, anh là đã chấm em, anh vĩnh viễn cũng sẽkhông nếu để cho em thoát khỏi ngực của anh!”
“Nhưng mà. . . . . . Anh tìm khắp nơi cũng không thấy em, gấp đến độkhông biết nên làm sao bây giờ, sau lại thấy tin nhắn của Lô NguyệtNguyệt, anh lại đánh suốt cả đêm điện thoại cho cô ấy. Tô Tô, anh là yêu em như vậy , em liền tha thứ cho anh lần thứ nhất, có được hay không?”
“Nhưng mà anh cùng Bạch Nhạc. . . . . . Các người rốt cuộc là quan hệ thế nào?” Tô Tô từ trong ngực thò đầu ra, mang theo một tia ghen tức.
“Cô ấy thật chỉ là học muội của anh thôi! Anh mới vừa nói, không cónửa điểm nói dối, anh cùng cô ấy cho tới bây giờ cũng không có nửa điểmmập mờ! Trước kia sẽ không có, hiện tại cũng sẽ không có, anh đem cô ấytrở thành em gái, anh đối với ông trời thề, Tô Tô em tin anh, đượckhông?”
Tô Tô nhớ tới, lúc ở trong xe của Bạch Nhạc, cô ta biểu tình mập mờ,trong đầu lại hiện ra, ở cửa Mộ gia thì vẻ mặt cô ta khi hỏi, liền buồnbực thanh âm nói: “Coi như anh nói là thật, coi như cô ấy phải lập giađình rồi, nhưng, Dạ! Cô ấy vẫn còn thích anh, vẻ mặt cô ta khi nhắc tớianh. . . . . .”
Mộ Tư Dạ dở khóc dở cười, “Tô Tô, em có thể vì anh mà ghen, anh thậtcao hứng, bất quá như trước anh từng nói, lòng của anh đã bị em chiếmcứ, tràn đầy đều là em, cũng nữa không chứa nổi người khác. Nhạc đối với anh là như thế nào tình cảm, một chút cũng không trọng yếu.”
“Chỉ cần nghĩ tới lão công của em bị nữ nhân khác nhớ thương, trong lòng em cũng không thể dễ chịu hơn!”
“Tô Tô ngốc, chồng em cũng không chỉ bị mỗi Nhạc một người nhớ thương.” Mộ Tư Dạ búng mũi mũi Tô Tô.
“Anh nói cái gì? Còn có ai? Anh hãy thành thật khai ra!” Tô Tô giống đố phụ (vợ hay ghen) một loại bắt lấy bả vai hắn ép hỏi.
“Ai bảo chồng em ưu tú như vậy? Đây là chuyện không có cách nào kháca!” Mộ Tư Dạ ôm lấy thở phì phò Tô Tô, cười nói: “Bất quá, bất kể bị bao nhiêu người nhớ thương, trong lòng của anh cũng chỉ nhớ thương Tô Tômột người.”
“Này cũng tạm được!”
Sau khi hiểu lầm giải trừ, hai người lòng của trong cũng thỏai máihơn, thừa dịp không người nào quấy rầy, Mộ Tư Dạ lại lật thân áp trênngười Tô Tô, vẫn làm cho tới trời gần sụp tối. . . . . .
Mộ Tư Dạ hài lòng mang theo Tô Tô hư mềm vô lực, đi ô-tô trở lại Mộ gia
Tối ngày hôm qua, Mộ Tư Dạ nửa đêm điện thoại gọi tới nhà Tô Tô , sau đó Tô mẫu càng nghĩ càng thấy có chuyện không ổn, sáng sớm hôm nay gọiđiện thoại cho Tô Tô, lại không có ngừơi nghe máy, cho nên hai người bọn họ liền trực tiếp tới Mộ gia một chuyến. Mộ lão gia tử cũng nghiêm túcđối với bọn họ không hề giấu giếm, liền đem sự thật một năm một mười nói rõ ràng, thuận tiện đem Mộ Tư Dạ ra mắng một bữa.
Lúc này, ba trưởng bối đang rất lo lắng, Mộ Tư Dạ vừa đúng lúc mang theo Tô Tô trở lại.
“Cha, mẹ, các người làm sao tới đây?” Thật lâu không có thấy cha mẹ, Tô Tô có vẻ rất vui vẻ.
“Chúng ta làm sao tới đây? Cái này phải hỏi con! Con, cái đứa nhỏnày, tại sao có thể như vậy đây? Tức giận liền rời nhà trốn đi, con đểcho trưởng bối lo lắng rất nhiều a!” Tô mẫu nhìn thấy cô an toàn trở về, cuối cùng cũng yên tâm, nhưng mà nhớ tới mình lo lắng, bà bực đến độthiếu chút nữa đánh đầu Tô Tô.
“Đúng vậy a, Tô Tô, coi như lại tức giận, cũng không có thể không nói một tiếng liền chạy. Coi như con không nói một tiếng chạy, cũng phảichạy về nhà tìm ba mẹ a! Con, cái đứa nhỏ này, thế nào không hiểu chuyện như vậy đây?” Tô cha liền quở trách theo.
“Cha, mẹ, gia gia, thật xin lỗi! Để cho các người lo lắng, con về sau sẽ không như vậy!” Tô Tô thấy mọi người lo lắng như vậy, trong bụng áynáy không dứt, cúi đầu nhận lỗi.
“Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!” Mộ lão gia tử cuối cùngcũng yên tâm, cười cười trấn an Tô Tô. Tiếp đó lại chuyển sang Mộ Tư Dạ, trợn mắt lên , “Đều là tại ngươi, tiểu tử thúi này gây họa! Còn khôngmau hướng cha vợ , mẹ vợ ngươi xin lỗi?”
Mộ Tư Dạ đi tới trước mặt Tô phụ, Tô mẫu, đúng tiêu chuẩn chín mươiđộ cúi người chào lễ phép, giọng thành khẩn: “Cha, mẹ, để cho các ngườilo lắng! Đều là con không tốt, mới có thể để cho Tô Tô hiểu lầm, còn hại cô ấy rời nhà trốn đi. Các người muốn trách, thì trách con đi! Bất quámời hai người yên tâm, con về sau nhất định sẽ đối đãi thật tốt với TôTô, sẽ không nếu để cho cô ấy tức giận, càng sẽ không để cho cô ấy có cơ hội rời nhà trốn đi.”
Mộ Tư Dạ thường ngày khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng, thế nhưnghôm nay lại hiện ra ôn nhu hiếm có, đối với Tô Tô lại rất mực yêuthương, con rể tốt như vậy , đốt đèn lồng cũng tìm không thấy. Hôm nayhiểu lầm cũng đã giải trừ, con gái cũng đã tìm trở về rồi, Tô phụ, Tômẫu cũng không làm khó dễ hắn, thậm chí đối với đối với tình cảm của hắn dành choTô Tô cảm thấy yên tâm không thôi, hai người ở Mộ gia sau khiăn cơm tối xong, liền để Mộ Tư Dạ tự mình lái xe, đưa bọn họ trở về.
Tô Tô toàn thân đau nhức không dứt, thừa dịp Mộ Tư Dạ đưa cha mẹ vềnhà, đi trước một bước trở về phòng, thư thả pha nước ấm tắm, tiêu trừmệt mỏi của hai ngày nay.
Mộ Tư Dạ sau khi trở lại, còn chưa không kịp ôm Tô Tô thân thiết mộtphen, liền bị Tô Tô bắt đi tắm. Đang bề bộn dọn dẹp cất giấu đống đồ kia (Nee: các nàng đoán được tỷ ấy cất gì hk?? =]]~) , liền nghe thấy tiếng chuông quen thuộc từ điện thoại di động vang lên.
“Nguyệt Nguyệt?” Tô Tô vừa nghe điện thoại, vừa cất giấu đồ.
“Là tớ, cậu cùng Mộ Tư Dạ hòa giải chưa?”
“Còn không phải là bị cậu bán đứng !” Tô Tô tức giận hừ hừ.
“Đây còn không phải là bởi vì tớ quan tâm cậu sao! Cậu yên tâm đi, tớ thay cậu khảo sát vị kia nhà cậu rồi, thoạt nhìn nhân phẩm cũng khôngtệ lắm. Hơn nữa cậu biết không? Nửa đêm hôm qua, hắn gọi cho tớ gần trên trăm cuộc điện thoại, chính là vì muốn từ chỗ tớ, biết tin tức của cậuđấy! Tớ thấy hắn là thật yêu cậu, liền không nhịn được nói cho hắn biết . . . . . .”
Tô Tô còn không có đáp lời, Lô Nguyệt Nguyệt lại tiếp tục nói: “Bấtquá thật may là tớ không nhịn được nói cho hắn biết, nếu không hai người các ngươi làm sao nhanh như vậy liền tốt đẹp chứ?”
“Dạ! Cám ơn đại ân đại đức của đại nhân.” Tô Tô thấy một đĩa CD chưacó xem qua, liền đem điện thoại di động đổi qua tay bên kia, một tay mởra máy chiếu phim, “Cậu đặc biệt gọi tới, chính là muốn nói cái nàysao?”
Tô Tô nói lời này, thật giống như đến cho Lô Nguyệt Nguyệt cực lớnniềm vui thú, trong điện thoại truyền đến tiếng cười xấu xa của cô, “TôTô, hai người các cậu. . . . . . Thật là mạnh bạo nha!”
“Lời này của cậu là có ý gì?” Tô Tô hoàn toàn mờ mịt.
“Có ý tứ gì?” Lô Nguyệt Nguyệt cười to, “Các cậu làm chuyện tốt a!Còn có thể là có ý gì? Ra giường, sàn nhà, ghế sa lon, mỗi một chỗ đềudính dấu vết, cậu muốn chống chế đã quá muộn! Lý tẩu dọn dẹp phòng , tất cả đều đã nói với tớ.”
“Lô Nguyệt Nguyệt! Cậu có thể ngậm miệng!” Tô Tô nhớ tới, cô cùng MộTư Dạ hai người từ buổi sáng làm cho tới buổi tối, một khắc cũng khôngcó ngừng nghỉ, không khỏi mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Được rồi, được rồi, không cười cậu!” Lô Nguyệt Nguyệt lúc này mớitiến vào trọng điểm, “Đúng rồi, chuyện của Nhạc, ta giúp cậu hỏi rồi, cô ấy thật chỉ là học muội của Mộ Tư Dạ , cô ấy đúng là từng có thích MộTư Dạ, bất quá, những thứ này đều là chuyện đã qua. Nghe nói Mộ Tư Dạngười này rất lạnh lùng, chưa bao giờ nhìn con gái lâu qua một chút,Nhạc là học muội của hắn, từng ở trường học giúp hắn rất nhiều côngviệc, đến thầy cũng gán ghép hai bọn hắn ! Hắn nợ cô ấy nhiều thứ, lạibị cô ấy theo đuổi thật là nhiều năm, mới không chịu được đã cùng cô ấyđánh cượcc, dù sao. . . . . . Nhạc đã từng đối với hắn nói, cô ấy ngoàihắn ra thì không gả!”
Tô Tô vẫn còn mang theo một chút ghen tức, bất quá, cô tin tưởng MộTư Dạ, tin tưởng tình yêu hắn .Hắn nói không thương chính là khôngthương, nói yêu chính là yêu, cô không cần nắm những chuyện tình cảmkhông liên quan kia không buông, hạnh phúc của cô vì sao lại nằm trongtay người khác? Huống chi, hôm nay Mộ Tư Dạ còn quan tâm mình như vậy!
Cô thoải mái cười khẽ, “Ừ, tớ tin tưởng hắn, cám ơn cậu, Nguyệt Nguyệt!”
“Vậy cậu ngoan ngoãn làm Thiếu phu nhân đi, không cần rời nhà đi rangoài lần nữa. Lăng Thiệu trở lại rồi, tớ đi nói với hắn! Trước cúp máy, Bye.”
“Bye bye!” Tô Tô để điện thoại di động xuống, quay đầu vừa lúc thấy,Mộ Tư Dạ mặc áo choàng tắm đang tựa tại cửa, tà mị nhìn cô chằm chằm,từng bước từng bước hướng cô đi tới, “Tô Tô. . . . . .”
“Ừ?” Tô Tô bối rối trả lời.
“em nói, có tin hay không anh?”
“Hừ, không tin!” Tô Tô giả vờ giận quay đầu sang chỗ khác.
“Thật không tin?” Mộ Tư Dạ nhếch lên môi, “Vậy rốt cuộc muốn thế nào em mới tin đây, ừ?”
“Em chính là không tin!” Tô Tô đột nhiên có chút hiểu, Mộ Tư Dạ banđầu tại sao nhất định không nghe giải thích của cô, bởi vì dạng này quảthật chơi rất vui! Còn có thể nhìn thấy biểu tình sinh động của hắn.
“Nha. . . . . . Không tin cũng không còn quan hệ, quản em có tin haykhông, trước đem em ăn hết hãy nói!” Tiếp theo đó Mộ Tư Dạ đã hướng cônhào tới , một tay lấy cô đè ở phía dưới.
“Có tin hay không, ừ?” Hơi thở của hắn phun tại bên tai của nàng, đầu ngón tay ở hạ thân của nàng trêu chọc , mặt cười xấu xa, “Em liền mạnhmiệng đi!”
Một buổi tối này, bị trêu chọc khiến dục hỏa dâng cao ,Tô Tô buộcphải nói ra tất cả lời nói Mộ Tư Dạ muốn nghe, bao gồm”Em yêu anh” , “Em tin tưởng Anh” , “Em muốn với anh ở chung một chỗ, cả đời đều khôngchia lìa” . . . . . .
Mười tháng sau, Tô Tô tay để trên bụng bự, ngồi trên ghế sa lon bồiMộ lão gia tử xem ti vi, Mộ lão gia tử nhìn Tô Tô bụng tròn vo, thai làmột cặp long phượng. (ý nói Tô tỷ mang thai đôi đó *tung hoa*)
Tô Tô không hiểu nhìn Mộ lão gia tử, “Ông nội, người có chuyện gì vui vẻ thế? Trên TV rõ ràng là đang chiếu phim buồn nha?” Trên TV, một đôivợ chồng bị buộc phải chia lìa ôm nhau khóc rống, khóc đến tê tâm liệtphế, ruột gan nhứ đứt từng khúc, ông nội lại cười đến thật vui vẻ nhưvậy, thật là quá kỳ quái!
Mộ lão gia tử ánh mắt mặc dù nhìn chằm chằm màn hình TV, nhưng mà lại một chút cũng không có nhìn vào, trong đầu hắn hiện lên , tất cả đều là thai sắp ra đời long phượng ! Tô Tô thật là đứa nhỏ mơ hồ, ban đầu mang thai còn không biết, lại còn tới Trương tẩu muốn uống thuốc đau dạ dày, thật may là bị mình bắt gặp, tìm bác sĩ gia đình tới kiểm tra, lúc nàymới phát hiện chuyện cô mang thai.
Càng làm cho người ta cao hứng là Tô Tô mang thai, trong bụng cũngkhông chỉ là một đứa, vào trong bệnh viện kiểm tra siêu âm thì đột nhiên phát hiện là long phượng thai! Đây càng khiến cho hắn hưng phấn khôngthôi.
“Ông trong lòng cao hứng, xem bi kịch cũng thấy phải cao hứng. Nhưngcháu không đựơc, nhìn những thứ này sẽ không có ảnh hưởng chứ?Hay làthôi, đừng xem! Đến lúc đứa nhỏ sinh ra, cả ngày khóc sướt mướt sẽ không tốt.” Mộ lão gia tử vội vàng cầm điều khiển ti vi tính chuẩn bị đổikênh.
Tô Tô cười cười, “Ông nội, ông nghĩ quá nhiề rồi! Thời điểm mangthai, nếu như người mẹ thường khóc thút thít, tâm tình thương cảm, đứanhỏ sau khi sinh mới có thể thích khóc! Xem ti vi mà thôi, không quanhệ.”
“Vậy thì tốt. . . . . .” Mộ lão gia tử dời tầm mắt trở về, càng nghĩcàng cao hứng, bắt đầu nhớ lại những việc đã qua, “Ban đầu cháu cùng Dạnhốt ở gian phòng ba ngày, chẳng qua vốn chỉ muốn thử một chút, khôngnghĩ tới thật có thể để cho các ngươi giải trừ hiểu lầm! Nếu không thìông muốn ôm tằng tôn, còn không biết phải chờ tới lúc nào đây!”
Tô Tô nhớ tới mất hồn ba ngày kia, sắc mặt trở nên hồng, “Ông nội. . . . . . A! Thật là đau. . . . . .” Vừa định nói chuyện, nhưng không ngờbụng chợt truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi Tô Tô nóikhông ra lời.
“Thế nào? Có phải hay không muốn sinh?” Mộ lão gia tử nhất thời khẩntrương cao độ, thấy cô đau đến sắc mặt trắng bệch, trên trán chảy ra mồhôi hột lớn cỡ chừng hạt đậu, nhanh giọng hướng Trương tẩu phân phó:“Nhanh đi bảo tài xế chuẩn bị xe, ngay lập tức đem Thiếu phu nhân đưa đi bệnh viện! Ta hiện tại gọi điện thoại cho Dạ. . . . .” Mộ lão gia tửkhẩn trương tới nỗi tay muốn chảy mồ hôi, bất quá bề ngoài thoạt nhìnvẫn còn là rất trấn định.
“Dạ, vợ ngươi tám phần là muốn sinh, chúng ta bây giờ lập tức đưa nó đi bệnh viện, cháu trực tiếp đi bệnh viện là tốt rồi!”
Mộ Tư Dạ nhận được điện thoại lúc đang họp, vừa nghe đến tin tức này, lập tức từ chỗ ngồi bắn dậy, “Hiện tại phải sinh? Cách dự tính ngàysinh không phải là còn có ba ngày sao? Tô Tô có phải hay không xảy rachuyện gì ngoài ý muốn?”
“Không có, không có, cái gì ngoài ý muốn cũng không có! cháu đừngkhẩn trương, trực tiếp đi bệnh viện là tốt rồi.” Mộ lão gia tử nhanhchóng cúp điện thoại, giúp một tay đem Tô Tô đỡ vào trong xe.
Đồ dùng nằm việm, đã sớm chuẩn bị xong cho vào túi hành lý, chỉ cầncầm đi, cho nên tốc độ rất nhanh. Tài xế trực tiếp lái ô-tô đến bệnhviện, dọc theo đường đi, Tô Tô đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, cảmgiác bụng của mình giống bị người cầm dao đâm, khiến cho cô ngay cả thời gian thả chậm hít thở cũng không có.
Mộ Tư Dạ sau khi cúp điện thoại di động, lấy áo khoác trực tiếp chạyđến bệnh viện, hoàn toàn không để ý bọn họ đang bàn một dự án lớn vượtqua ba triệu Đô-la . Hắn ngay cả chờ thang máy thời gian đều không muốn, trực tiếp ba chân bốn cẳng, từ cầu thang thóat hiểm chạy một mạch mườichín tầng xuống dưới lầu, nhanh chóng chui vào ghế lái, khởi động độngcơ, chuyển động tay lái, nhanh chóng rời đi. Tất cả động tác làm liềnmột mạch, nhanh chóng lưu loát, tựa như đang diễn phim hành động.
Mộ Tư Dạ xông qua nhiều lần đèn đỏ, phía sau đuổi theo hai, ba xecảnh sát giao thông, thổi còi cầm cái loa ý bảo hắn dừng lại, nhưng màhắn hoàn toàn không để ý, đạp mãn chân ga, mạnh mẽ lao về phía trước,vốn phải cần 20′ đường xe, khi hắn điên cuồng, nhưng chỉ tốn không tớimười phút! Lúc này nhìn lại sau lưng một chút, đã không còn thấy thânảnh của cảnh sát giao thông.
Mộ Tư Dạ khẩn trương chạy vào bệnh viện, trực tiếp chạy đến bên ngòai phòng sinh, nhưng mà hắn tìm tới tìm lui, lại không tìm được Tô Tô,thậm chí ngay cả gia gia cùng Trương tẩu đều không ở đây. Mộ Tư Dạ trong lòng không khỏi một hồi kinh hoảng, không nhịn được suy đoán, sẽ khôngphải là Tô Tô đã xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng tiện tay kéo một hộ sĩ hỏi thăm, nhưng mà hộ sĩ lại nóicho hắn biết, danh sách sản phụ, căn bản cũng không có tên Tô Tô .
“Không thể nào!” Mộ Tư Dạ nắm quyền, bên trán bởi vì khẩn trương quá độ mà gân xanh nổi lên.
Đang lúc hắn mờ mịt không biết phải làm sao, một nhóm người đẩygiường bệnh đã chạy tới, Mộ lão gia tử xa xa liền thấy Mộ Tư Dạ, vộivàng vẫy tay về phía hắn, “Dạ! Mau tới đây giúp một tay, Tô Tô ở chỗnày!”
Mộ Tư Dạ không còn kịp lau mồ hôi, nhanh chân chạy tới, lại bị Mộ lão gia liếc mắt, “Từ công ty của cháu lái xe tới đây,phải mất 20′ đi?Nhưng thế nào cháu so với chúng ta còn tới trước? Thật là kỳ quái!”
Mộ Tư Dạ vô lực cười cười, không có nói chuyện mình bởi vì nóng nảy, mà ở trên đường đua xe.
Hắn thấy Tô Tô đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hơi lớn cỡ hạt đậu , mộtgiọt một giọt rơi xuống, rất đau lòng . Hắn cầm tay Tô Tô an ủi cô,“Không cần khẩn trương, không có sao không có sao, con của chúng ta rấtnhanh liền ra gặp mặt chúng ta. . . . . .”
Tô Tô cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, khó khăn nói một câu:“Em không khẩn trương. . . . . . Anh cũng không cần khẩn trương. . . . . .”
Mộ Tư Dạ toàn thân bắp thịt cứng ngắc, bóp đau tay của cô, nhưng vẫnmờ mịt không biết. Tô Tô vốn đang rất sợ, nhưng nhìn thấy bộ dáng nàycủa Mộ Tư Dạ,tự dưng cả thấy tuyệt không sợ hãi.
Không bao lâu sau, Tô Tô liền bị đẩy vào phòng sinh, Mộ Tư Dạ vẫnđứng ở ngoài cửa, khẩn trương đi tới đi lui, vòng tới vòng lui. . . . . .
“Cháu dừng lại, chớ đi! Cháu đi suốt đầu ta muốn ngất xỉu rồi đây!”Mộ lão gia tử thở dài, kéo Mộ Tư Dạ ngồi vào vị trí đợi. Nhưng mà khôngcó ngồi đựơc mấy phút, Mộ Tư Dạ lại đứng lên, tiếp tục khẩn trương đitới đi lui, hắn căn bản là không thể ngồi yên!
Đột nhiên, trong phòng sinh truyền đến một đạo thanh âm vang lêntiếng trẻ con khóc, Mộ Tư Dạ vẫn như cũ khẩn trương. Cho đến khi trongphòng sinh truyền tới đạo thứ hai thanh âm trẻ con khóc, Mộ Tư Dạ rốtcục bởi vì khẩn trương quá độ, mà từ từ ngã xuống đất. . . . . .( Nee:*cười lăn lôn* vk sinh ck ngất..=]]~)
Ngày thứ hai, tin tức người thừa kế của Mộ thị, bởi vì vợ sinh con,khẩn trương quá độ ở ngoài phòng sinh té xỉu , cùng tin tức Mộ thị lãotổng, mừng long phượng tôn, đăng ngay trang đầu tờ báo.
Tô Tô trong lúc mang thai, bị Mộ Tư Dạ ra lệnh cưỡng chế cấm nhìn bất kỳ thứ gì có liên quan tới sắc tình, phàm là H manga, tiểu thuyết, phim AV đều không được nhìn, chỉ sợ đứa nhỏ sinh ra , sẽ có đức hạnh giốngcô!
Hôm nay, Tô Tô nhịn mười tháng, thật vất vả sinh hạ hài tử, đã khôngthể nhẫn nại đựơc nữa, liền thừa dịp Mộ Tư Dạ đi ra ngoài làm việc, vừamang hài tử, vừa lấy ra trân quý phiến tử, nhìn xem hưng phấn vô cùng.Nhưng mà trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, cô giấu khá hơn nữa, cũng không có biện pháp ngăn cản được Mộ Tư Dạ đánh bất ngờkiểm tra. . . . . .
“Tô Tô!” Mộ Tư Dạ lúc trở về, liền nhìn thấy một màn như vậy, Tô Tôhai tay ôm một đứa nhỏ , ánh mắt lại là nhìn chằm chằm màn hình, nướcmiếng chảy ra. Hơn nữa, Tô Tô gần đây sở thích còn thay đổi, không nhìnAV, đổi sang xem GV! ( AV: phim xxx Boy'girl; GV= gay video: phimxxx gay)
Mộ Tư Dạ thấy trong phim, hai người đàn ông quấn quít ở chung mộtchỗ, chỉ cảm thấy nổi lên một trận da gà. Hắn tiến lên cầm điều khiển ti vi, liền tắt TV, nhìn cô, lạnh giọng quát lớn: “Em không nên quá mứcmức như thế!”
“Dạ. . . . . . Cho em xem một chút đi! Có trại đẹp lại . . . . .”
Mộ Tư Dạ cười lạnh, “Anh còn không đủ để em xem?”
“Ah. . . . . .” Chỉ là muốn đổi lại khẩu vị thôi! Ngày ngày ăn quá tốt, cũng sẽ ngán . . . . . .
“Thương lượng bất thành, không thương lượng gì cả, hai đứa bé cònnhỏ,em làm mẹ mà như vậy? Có ai như em giống vậy dạy hài tử sao? Anhkhông muốn làm cho bọn họ biến thành bộ dạng đức hạnh giống em!”
“Ơ. . . . . . em, em chỉ là học. . . . . . Học tập một chút mà thôi.” Tô Tô thấy Mộ Tư Dạ mặt lạnh như băng, vội vàng nói nhỏ giải thích.
“A, học tập? Vì anh sao?” Mộ Tư Dạ tiến tới gần cô một chút, trên mặt có mang theo nụ cừơi nguy hiểm.
“Ừ, đúng vậy!” Tô Tô vội vàng nói hùa theo.
“Cái dạng này. . . . . . Anh dạy cho em, không phải tốt lắm sao?”
“Cái gì?” Tô Tô trợn to hai mắt, thấy Mộ Tư Dạ đã bắt đầu cởi quần áo, sau đó nhanh chóng chặn lại môi của cô.
“Ngô. . . . . . Nhưng! Con. . . . . .”
“Con còn nhỏ, không hiểu chuyện. . . . . .”
“Ngô ngô. . . . . .” Tô Tô còn muốn nói nhiều hơn, nhưng mà đôi môiđã bị Mộ Tư Dạ vững vàng che lại, ngoại trừ phát ra thanh âm rên rỉ. MộTư Dạ vừa đồng thời dạy Tô Tô vừa ” dạy” con của mình.
Chẳng qua là, “Giáo dục” đứa nhỏ . . . . . . Có nhất thiết cần sớm như vậy không?
***The End***