Duck hunt

ANDROIDJAVACUỐI ↓

Chương 1



-Mẹ ơi, con bé kia đang lấy búa đập những con sâu kìa! Ghê quá! 
-Con ngoan, đừng nhìn! 
Người phụ nữ kéo con đi nhanh và lắc đầu nhìn tôi, cái ánh mắt lúc đó tôi cũng không rõ, thương hại hay buồn, cô chỉ nói nhỏ: 
-Không biết con cái nhà ai, cha mẹ đâu lại để con ngồi giữa đường thế này! 
Cha tôi à, cha tôi đang ở nhà, tôi cũng vậy, tôi đâu có đi lang thang, tôi đang ngồi chơi "ngoan ngoãn" trước cổng nhà mình đấy chứ! Nhà tôi ở ngay đây_quán ăn Hạnh Phúc. Nhưng cha tôi không phải là chủ quán hix. Tôi đã ước ao cả vạn lần là nhà tôi mở quán ăn, khi đó ngày ngày tôi sẽ khỏi lo nhìn đói, với một đứa bé như tôi, chịu đựng là một cực hình! Mỗi ngày đều ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay ngào ngạt bụng tôi lại cồn cào! Nhà tôi ở tầng hai, tầng một cho một lão bà bà mở quán ăn, thật hết chịu nổi sao lại đẩy tôi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy! Cha tôi nấu ăn vô cùng tệ hại và ngày nào cũng làm món củ cải hầm, tôi ăn đã thấy ớn lên tận cổ, sao ông vẫn ăn ngon lành mỗi sáng nhỉ, khó hiểu?/? 
-Linh! Sao con lại ngồi đây! 
Nhìn thấy bà như thấy mặt trời vậy, tôi được thể nhăn nhó: 
-Con không có chìa khóa vào nhà! 
-Cha con chưa về à! 
-Chưa ạ! 
-12h rồi mà! Trời ạ, sao lại để con đi học về đứng ở ngoài đường thế này! Vào nhà bà! 
Tôi mừng như bắt được vàng và chỉ chờ có thế, tôi vui vẻ đi cùng bà 
-Chưa ăn gì cả con! 
-Vâng! 
-Để bà làm cho tô mì! Ngồi xuống đây! 
Ôi! Bà là thiên thần hộ mệnh là đáng cứu sinh, tôi vui quá đến mức không để ý rằng khuôn mặt tôi lúc này chẳng khác gì một kẻ đần, hay đúng hơn là một chú chó con đang vẫy đuôi mừng! Và như sét đáng bên tai từ thiên đường rơi bộp xuống địa ngục. Giọng một tên con trai the thé sau lưng: 
-Con bé ăn mày này ở đâu ra vậy bà! 
Tôi định nổi đóa cho hắn một trận nhừ đòn và quay phắt lại với ánh mắt hình viên đạn: 
-Ăn mày... 
Nhưng tôi vội nuốt nước bọt mà im lặng vì trước mặt tôi là một thằng bé to cỡ con trâu mộng, hắn trắng trẻo và bầu bĩnh như một hòn đá lăn vậy, mặt hắn cố nhăn lại nhưng hình như da hắn ko chiều theo ý. Hắn nhìn tôi một cái rồi bước đi, tôi mang máng nghe thấy tiếng gì như động đất và giọng hắn léo nhéo ù ù bên tai: 
-Bà ơi, con bé xấu ngoắc kia là ai vậy 
-Bà ơi, trông mặt nó nhăn như con ếch vậy và mái tóc như mì tôm thật buồn cười! Ôi trời tôi còn chưa thèm nói xấu hắn trong suy nghĩ thì miệng hắn đã oang oang nói rồi.
Không biết hắn chui từ lỗ nẻ nào lên nữa mà một câu bà ơi hai câu bà ơi, nghe chói tai quá! Sao bà lại tốt với nó thế, xưa nay bà chỉ tốt với tôi thôi mà, bà chiều hắn lạ, hắn nói gì bà cũng cười hết, đáng ghét quá! 
-Đợi bà chút bà sắp xong rồi! 
-Vâng! 
Tôi vừa dứt tiếng thì giọng hắn ta lại oang oang: 
-Con không thích con bé đó ăn ở đây! 
Là ai phải ghét ai trước đây, sao tôi lại dễ dàng bị khuất phục trước sức mạnh như thế nhỉ, buồn quá! Thôi chịu đựng chút... 
Tiếng cửa mở xoạch, đã 1h rồi mà vẫn còn khách sao, tôi ngó ra...không phải, là cha tôi, tôi cười nhìn cha: 
-Cha! 
Ông không đáp gì, mặt rầu rĩ. 
-Lên nhà đi! 
-Con... 
-Mau lên nhà! 
Bà vội đi ra: 
-Để nó ăn cái đã, 1h rồi con nấu nướng gì nữa! 
-Thôi bà ạ! 
-Sao thế, mặt mũi ủ rột vậy, chuyện gì, lại đây xem nào! 
-Cháu... 
Cha tôi bước lại gần bà, hai người thì thầm gì đó, tôi chỉ thấy dáng cha tôi cúi thấp như gập xuống, bỗng bà nói: 
-Đi rồi thì thôi, cuối cùng cũng dứt khoát, cô ta chỉ làm khổ anh thôi! 
-Nhưng cháu vẫn yêu cô ấy lắm! 
-Con à, đừng mù quáng nữa, đi bước nữa để lấy người chăm non con bé! 
Với đầu óc một đứa bé, lúc đó tôi chẳng hiều gì! 
Sau đó cha tôi làm lũi bước lên phòng: 
-Con ở lại với bà! 
Hì hì, có thế chứ, bà luôn thuyết phục được cha tôi! Tôi ngồi ăn bát mì nóng hổi, thì tên mập ú kia cũng chạy lon ton ra ngồi cạnh: 
-Này ngốc nghếch ở tầng trên à? 
Cái gì! Sao lại thành ngốc nghếch thế này, tôi không ngốc đâu đấy nhá, tôi sẽ cho cậu biết tay nhưng lỡ hắn bật lại thì sao, tôi sẽ thân tàn ma dại mất, tôi úi đầu, không nói gì ăn tiếp. Hắn lại nói 
-Học ở Khương Thụy à! 
Tôi lại gật đầu! -Tôi cũng học ở đấy, lớp 3E 
Hix hắn bằng tuổi tôi mà sao to gấp 3 lần tôi vậy! Thôi tôi không nói chuyện với hắn nữa thật là nhục bị một thằng cùng tuổi bắt nạt. 
Tôi ăn xong đứng lên và cắp cặp về thì bà gọi lại: 
-Cha cháu đang buồn đừng làm phiền cha đấy! 
Tôi gật rụp rồi chạy biến. 
Chỉ cần bước vào nhà tôi đã cảm thấy vẻ gì u ám, tường nhà xám tro, và rèm cửa cũng vậy, những chiếc cốc thủy tinh làm cho nhà chỉ còn độc màu xám! Cha tôi thích màu xám đến vậy sao, trong khi những đứa bạn thì được trang trí phòng đủ màu, con phòng tôi trống trơn. Tôi cũng biết nhà mình nghèo nhưng mà...từ áo quần giày dép đến mũ nón...đều màu xám, chẳng trách bọn bạn kêu tôi là đứa quái dị! 
Cả buổi chiều ở nhà thật chán hết đi ra lại đi vào, hay xuống nói chuyện với tên mập. Nghĩ thế mà tôi cũng lon ton chạy xuống dù gì hắn cũng bằng tuổi mình, nhưng mà hắn đi chơi với bạn rồi. Ngay cả một tên mập ú và vô duyên cũng có nhiều bạn còn nó thì lại chẳng có ai, thật vô lí, vô lí quá...Tôi lầm bầm rồi đi ra ngoài, mình sẽ đập hết mọi thứ, rồi lại ngồi nói chuyện với mấy cái cây, hết chuyện thì đi bắt châu chấu ở khu đất hoang sau nhà, thỉnh thoảng vài người lại nhìn tôi, tôi có làm gì đâu chỉ là cho con châu chấu và con sâu xanh chạy đua thôi mà, chẳng gì thì chúng đều là con trùng cả... 
Lúc ngả chiều bụng đói meo chạy về nhà thì sao vậy...cha tôi vẫn nằm bẹp chẳng nấu nướng gì cả. Tôi lại giường gọi: 
-Cha ơi, nấu ăn đi! 
-Cha mệt lắm, đừng làm phiền nữa, ra ngoài chơi đi! 
Tôi chẳng dám nói thêm vì cha nổi giận thì có thể ném tôi ra ngoài cửa sổ. Tôi lủi thủi đi ra, ôi món củ cải hầm cũng được, tôi không thể tưởng tượng có lúc lại ước được ăn món đó. 
Mấy ngày liền sau đó tôi ăn ở nhà bà, bà nhìn tôi vẻ buồn buồn, còn tên mập thì cứ la oai oái đuổi tôi về, chẳng trách gì hắn gọi tôi là ăn mày. Nhưng cũng may tôi không học cùng lớp với hắn. 
Khoảng hai ba tuần sau cha tôi mới bình thường trở lại, và bắt đầu đi làm. Cha tôi là võ sư, một cái nghề khiến tôi bị trêu quá nhiều lần ở lớp. Cha tôi khỏe và rất giỏi, nhiều người đến học ông và có cả lên mập đó! Bà đã xin cho hắn, hắn là đứa cháu duy nhất của bà mà! 
Sáng thứ hai đẹp trời, tôi đang ngủ ngon giấc trong chăn thì có tiếng gõ cửa: 
-Dậy đi, ngốc nghếch! 
Cái giọng kia không thể nhầm vào đâu được chính là tên mập, tôi lật đạt dậy mở cửa:
-Chuyện gì thế! 
-Nhanh lên! Lấy sách vở đi! 
Nhìn mặt hắn rất nghiêm trọng làm tôi vội cuống cuồng: 
-Đợi tôi một lát! 
Tiếp đó là mấy tiếng "binh", "bộp" "bộp"...cuối cùng cũng xong tôi bước ra: 
-Rốt cuộc là chuyện gì! 
-Đi học cùng tôi! 
Hả, tôi như muốn hét vào mặt hắn, hắn làm tôi vội tưởng chết luôn, mà sao hôm nay lại rủ tôi đi học cùng nhỉ, thật khó hiểu, tôi đang định hỏi thì hắn đá nói: 
-Hôm nay không có người đón! 
Đón cái gì chứ chẳng phải hắn vẫn tự đi học sao! 
-Đón gì cơ? 
Hắn chẳng thèm nghe tôi nói 
-Vả lại đi một mình thấy kì kì! 
Có sao đâu, tôi vẫn đi mình suốt mấy năm học mà! -Khi nhìn cậu đi học mình... 
Chắc hắn thương hại mình nhưng không cần đâu, tôi quen rồi 
-Trông giống như bị tự kỉ vậy, nên tôi sợ đi một mình! 
Huhu, tôi biết hắn không tốt đẹp gì mà, thôi cố nhịn đi, cố nhịn tôi giỏi việc này nhất mà! 
Chẳng hiểu sao từ đó tôi và hắn đi học chung, dù tôi chẳng nói gì cả, hắn bảo nói chuyện với tôi chán ngắt, nào là tôi không có ý kiến, tôi nhu nhược, và ngu ngốc, thảo nào tôi không có bạn, chẳng ai muốn làm bạn với tôi...Phải, thế sao hắn vẫn cứ đi nói chuyện với tôi??? 
Lúc về cũng vậy, tôi bị ép buộc phải chờ hắn để đến chỗ tập Taekwondo, dù sao cũng cùng đường. Nếu không đi cùng ư, tôi sẽ bị đánh tơi tả cho xem dù hắn chưa bao giờ nói thế nhưng tôi đâu phải đứa ngu, hắn chơi với cả tụi lớp năm và có nhiều thẳng lớp tôi cũng biết hắn, hẳn là do hắn đánh nhau chứ hắn có gì để mọi người biết, ngoại hình ư, hao hao tảng thịt, hay hắn tốt bụng, hẳn là không thể mà thông minh thì càng không vì đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thế thì chỉ còn do đánh nhau thôi. Mình suy luận hẳn là chuẩn 
Nhưng nếu không đi với hắn thì đi một mình còn thảm hơn, chẳng hiểu vì sao nhưng nếu hôm nào không thấy hắn thì tôi cũng thấy khá buồn, dù sao hắn cũng chịu nói chuyện với tôi. 
-Này, ở đây! 
-Ờ, đến đây! 
Lúc nào cũng làm như tôi là nô tì vậy 
-Sao ỉu vậy! 
-Không có gì! 
-Có biết tôi ghét cái bản mặt đó của cậu lắm không! 
Muốn gì đây, chẳng lẽ tôi phải cười nhăn nhở vì anh bảo thế sao! 
-Nhưng mà tôi đang buồn! 
-Chuyện gì! 
-Bài thi không tốt! 
-Cái gì! 
Hắn cứ thế hét vào mặt tôi! 
-Bài dễ như thế mà cũng không làm nổi sao, tôi khua bút cũng trên 80 điểm! 
Nói xạo quá đi, cậu tưởng IQ của cậu trên 200 chắc, tôi muốn cười nhạo hắn, nhưng...tôi sợ 
-Không phải, nhiều bạn lớp tôi cũng không làm nổi! 
-Vì lớp cậu toàn đứa đầu óc bã đậu như cậu nên mới thế! 
Thật quá đáng nhưng quân tử trả thù 10 năm không muộn, tôi lại im lặng! Bỗng bầu không khí im lặng bị phá vỡ khi chúng tôi nghe thấy tiếng nói ở góc đường, một bọn to con đang khủng bố thằng nhóc nào đó. Chuyện này tôi đã gặp quá nhiều lần, tốt nhất là đừng đụng vào bọn chúng, im lặng và đi, chúng ta sẽ an toàn thôi, coi như tôi chưa nhìn thấy gì cả, tôi cố bình thản bước đi thì nghe tiếng hắn: 
-Mấy người làm gì đó, bắt nạt bạn học à! 
Ôi trời, hắn làm cái gì vậy, đó là tụi lớp lớn mà...Tôi ước gì tôi có thể nói tôi không quen biết hắn đâu các anh muốn làm gì thì làm nhưng giọng một tên to con đã vang lên: 
-Hai đứa tụi mày là một bọn à, cùng với tên ẻo lả này! 
Không phải, không phải vậy...nhưng bất chấp tôi nháy mắt hắn vẫn gật: 
-Để cậu ta đi đi! 
-Được, nếu tụi mày ở lại! 
-Muốn làm gì! 
-Có gì thì nộp ra đây, tụi tao chỉ lấy chút tiền uống nước thôi! 
Tôi làm gì có tiền, ôi trời! Rồi sẽ bị đánh cho tóe khói thôi, chuồn đi! Tôi giật giật tay áo hắn nhưng hình như không có phản hồi! 
-Được, muốn bao nhiêu tiền đây! 
-Có bao nhiêu đưa hết đây! 
-Trong người tôi đang không có tiền, tôi về lấy được không! 
Bọn chúng cười phá lên: 
-Tưởng bọn tao ngốc hả! 
-Tôi không đùa! 
Lại một tràng cười, hắn thì chẳng tỏ ra thái độ gì là sợ hãi: 
-Bạn tôi sẽ ở lại với mấy anh! 
-Được! 
Một giọng nói từ phía sau vang lên, tôi chẳng nhìn rõ mặt ai vì đang cúi rụp đầu xuống. 
Hắn nói nhỏ vào tai tôi: 
-Lát nữa tôi quay lại! 
Hả? Không phải chứ hắn định về thật sao, bỏ lại tôi sao, không được, tôi kéo áo hắn lại nhưng vô ích, hắn đã lầm lũi bước đi rồi, ôi hắn sẽ quay lại chứ, hay sẽ mặc kệ tôi với lũ sói này! 
Trời nắng chang chang, bọn chúng ngồi dưới gốc cây còn tôi thì đứng trơ trơ ngoài nắng, tôi sợ đến không bước nổi, sao hắn đi lâu vậy, một tên trong lũ kia nói: 
-Hay nó không quay lại, lừa tụi mình à! 
-Lừa tui mình thì tự chon cái chết rồi! 
Giọng tên này nghe như tên đầu sỏ vậy, hắn nói thì không tên nào lên tiếng nữa, nhưng giọng lại không cói vẻ gì dữ tợn cả, mà ngược lại nghe ấm áp...Tôi đang nghĩ cái quái gì thế, tôi đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng mà. Một lúc lâu bọn họ đã hết chịu nổi, một lên đá vào tường: 
-Tên này sợ quá bỏ con nhỏ này về rồi! 
Mồ hôi tôi đang đầm đìa trên mặt, tay chân tê tê rồi, hắn bỏ tôi thật sao, cũng có thể hắn có ưa gì tôi đâu. 
Một tên bước lại, bóng hắn chùm lên quá đầu tôi: 
-Bạn mày không quay lại thì mày chịu thay nó! 
Một tên cười: 
-Mày định dọa nó khóc đấy à! 
-Thì sao! Tụi mình xử đẹp mà! 
-Nhìn nó không có vẻ gì là sắp khóc đâu ( tên đại ca nói) 
-Mày không tin à, chỉ cần tao quát một tiếng nó sẽ khóc ngay! 
-Làm đi! 
Giờ thì bọn chúng lấy tôi ra làm trò tiêu khiển, tôi phải làm gì đây, tôi sẽ khóc nấc lên, rồi bọn chúng sẽ bò lăn ra cười, nhưng cũng chẳng sao, tôi bị trêu chọc quen rồi! 
-Này nhóc! 
Hắn ta đang gọi tôi, tôi thậm trí không dám gật đầu! 
-Không trả lời à! 
-Mày sợ tao không! 
Tôi vẫn đứng im lặng, tay chân đang tê cứng, chỉ cần hắn quát tôi sẽ khóc ngay... 
-Tao cho mày 5 phút để khóc đấy! 
Sao lại thế, sao hắn không quát mà lại nói là 5 phút, 5 phút là bao lâu, tôi biết làm gì đây, quát đi chứ, tôi không thể khóc nếu không bị quát...Và 5 phút sau, tình hình vẫn không thay đổi gì, một tên nhìn tôi cười ha hả: 
-Nó không khóc, nó không sợ mày rồi! Một con nhóc lại không coi mày ra gì hết! 
Tên to con hình như tức giận lắm, hắn định xử tôi à, cái gì đến cũng sẽ đến, hắn bước từng bước lại gần, úi trời, tôi muốn chạy thì có giọng nói: 
-Thôi đi, nó không sợ mà, chơi đẹp chứ! Về thôi!Chương 2
Hả? Về à, tôi thoát à, hắn đã cứu mình, hắn là ai nhỉ, một tên nói dễ nghe 
Tên to con hình như không hài lòng nhưng cũng đi! 
Tôi không dám ngẩng lên nhìn, hắn đi qua mặt tôi, dáng hắn gầy gầy cao cao: 
-Trò này trẻ con thật! 
Cả tụi cũng đi theo, khi bọn chúng đi xa thật xa tôi mới dám thở mạnh, tôi chầm chậm đi lại phía gốc cây và ngồi thụp xuống, tôi tưởng hôm nay là ngày cuối cùng trên đời có, nhưng thật may. Tôi úo mặt xuống khóc nức nở, sao lúc này nước mắt nhiều thế nhỉ, khóc không ngừng luôn 
Sau đó một giọng nói quen quen làm tôi ngẩng lên: 
-Bọn chúng đâu cả rôi! 
Là tên mập, đồ ham sống sợ chết, bỏ bạn bỏ bè, tôi không thèm ngẩng lên! 
-Sao bọn chúng đi nhanh thế! 
-Sao cậu đi lâu vậy hả! 
Giọng nói tức giận của tôi chỉ yếu ớt vang lên: 
-Tôi đã chạy hết sức rồi, tôi về nhà thì thấy cha cậu, tôi bảo ông ấy đi, nhưng... 
-Sao nào! 
Tôi vẫn cúi xuống: 
-Ông ta mặc kệ cậu, trên đời có người cha như vậy sao! Kì cục quá! 
Sao lại thế, cha bỏ mặc tôi à, sao cha không đến cứu đứa con gái duy nhất của cha, cha biết tôi sợ bạo lực mà...Chẳng lẽ mọi người đều phũ phàng đến vậy sao! 
-Đi về thôi! 
-Không! 
Tôi đang phải chịu đựng nỗi đau khổ bị bỏ rơi đây này! 
-Về đi! Tôi chạy mệt lắm rồi! 
Cậu nghĩ tôi không mệt sao, tôi mệt hơn cậu gấp trăm lần ấy chứ! 
Hắn kéo tay tôi lên nhưng tôi vùng ra: 
-Tôi không về, cậu về đi! 
-Làm gì ở đây hả! Cậu điên à! 
-Có cậu điên ấy, mặc kệ tôi! 
-Cậu biết bật lại rồi cơ đấy! 
Hả, tôi bật hắn à, chỉ nói một câu thôi mà! Có lẽ tôi không có ý! 
-Nếu ở lại bọn chúng tìm đến thì mặc cậu! 
-Cậu đã bỏ mặc rồi còn gì! 
-Này đồ con sam, cậu không nghe hả! 
Con sam??? Sao lại thế, nó trông như thế nào, sao tôi lại bị **** làm con sao, cái mà tôi chứ bao giờ nhìn thấy. Tôi ngẩng mặt lên nhìn hắn tóe lửa, và hét với tần số cao nhất có thể: 
-Tôi không phải con Sam! 
Tôi hét thẳng vào mặt hắn làm hắn hơi giật mình, thế đấy, con giun xéo lắm cũng quằn mà, cậu đã biết sức mạnh của tôi chưa! 
Hắn im lặng và e dè, tôi đang đắc thắng ha ha ha, hắn rụt rè nói: 
-Trông mặt cậu khiếp quá, nước mắt nước mũi bắn hết vào mặt tôi rồi! 
Gì, khuôn mặt đó là do nhìn bộ dạng tôi sao, hắn không phải là sợ tôi...Hắn kéo tay tôi đi trong khi tôi đang ngơ ngác và thất vọng, mọi người trên đường đều nhìn tôi, xì xầm gì đó, chuyện gì thế nhỉ, mặt tôi trông đâu đến nỗi! Khi tôi vửa bước một chân vào nhà thì hắn cười phá lên, tôi chưa bao giờ thấy ai cười giòn như vậy! Hắn cười...trông thật là duyên, chỉ lúc này thôi...lúc đầu óc tôi đang nửa tỉnh nửa mê, hắn nhìn tôi ôm bụng một lúc mới nói: 
-Mặt cậu giống con ngốc quá! 
Tôi chạy vội vào nhà tắm: 
-Á..á..a.a..a 
Đó là khuôn mặt xấu nhất tôi từng thấy, thật là khủng khiếp, hai mắt như hai quả cà chua vậy, lại còn nước mát nước mũi tèm lem.... Bỗng bầu không khí im lặng bị phá vỡ khi chúng tôi nghe thấy tiếng nói ở góc đường, một bọn to con đang khủng bố thằng nhóc nào đó. Chuyện này tôi đã gặp quá nhiều lần, tốt nhất là đừng đụng vào bọn chúng, im lặng và đi, chúng ta sẽ an toàn thôi, coi như tôi chưa nhìn thấy gì cả, tôi cố bình thản bước đi thì nghe tiếng hắn: 
-Mấy người làm gì đó, bắt nạt bạn học à! 
Ôi trời, hắn làm cái gì vậy, đó là tụi lớp lớn mà...Tôi ước gì tôi có thể nói tôi không quen biết hắn đâu các anh muốn làm gì thì làm nhưng giọng một tên to con đã vang lên: 
-Hai đứa tụi mày là một bọn à, cùng với tên ẻo lả này! 
Không phải, không phải vậy...nhưng bất chấp tôi nháy mắt hắn vẫn gật: 
-Để cậu ta đi đi! 
-Được, nếu tụi mày ở lại! 
-Muốn làm gì! 
-Có gì thì nộp ra đây, tụi tao chỉ lấy chút tiền uống nước thôi! 
Tôi làm gì có tiền, ôi trời! Rồi sẽ bị đánh cho tóe khói thôi, chuồn đi! Tôi giật giật tay áo hắn nhưng hình như không có phản hồi! 
-Được, muốn bao nhiêu tiền đây! 
-Có bao nhiêu đưa hết đây! 
-Trong người tôi đang không có tiền, tôi về lấy được không! 
Bọn chúng cười phá lên: 
-Tưởng bọn tao ngốc hả! 
-Tôi không đùa! 
Lại một tràng cười, hắn thì chẳng tỏ ra thái độ gì là sợ hãi: 
-Bạn tôi sẽ ở lại với mấy anh! 
-Được! 
Một giọng nói từ phía sau vang lên, tôi chẳng nhìn rõ mặt ai vì đang cúi rụp đầu xuống. 
Hắn nói nhỏ vào tai tôi: 
-Lát nữa tôi quay lại! 
Hả? Không phải chứ hắn định về thật sao, bỏ lại tôi sao, không được, tôi kéo áo hắn lại nhưng vô ích, hắn đã lầm lũi bước đi rồi, ôi hắn sẽ quay lại chứ, hay sẽ mặc kệ tôi với lũ sói này! 
Trời nắng chang chang, bọn chúng ngồi dưới gốc cây còn tôi thì đứng trơ trơ ngoài nắng, tôi sợ đến không bước nổi, sao hắn đi lâu vậy, một tên trong lũ kia nói: 
-Hay nó không quay lại, lừa tụi mình à! 
-Lừa tui mình thì tự chon cái chết rồi! 
Giọng tên này nghe như tên đầu sỏ vậy, hắn nói thì không tên nào lên tiếng nữa, nhưng giọng lại không cói vẻ gì dữ tợn cả, mà ngược lại nghe ấm áp...Tôi đang nghĩ cái quái gì thế, tôi đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng mà. Một lúc lâu bọn họ đã hết chịu nổi, một lên đá vào tường: 
-Tên này sợ quá bỏ con nhỏ này về rồi! Mồ hôi tôi đang đầm đìa trên mặt, tay chân tê tê rồi, hắn bỏ tôi thật sao, cũng có thể hắn có ưa gì tôi đâu. 
Một tên bước lại, bóng hắn chùm lên quá đầu tôi: 
-Bạn mày không quay lại thì mày chịu thay nó! 
Một tên cười: 
-Mày định dọa nó khóc đấy à! 
-Thì sao! Tụi mình xử đẹp mà! 
-Nhìn nó không có vẻ gì là sắp khóc đâu ( tên đại ca nói) 
-Mày không tin à, chỉ cần tao quát một tiếng nó sẽ khóc ngay! 
-Làm đi! 
Giờ thì bọn chúng lấy tôi ra làm trò tiêu khiển, tôi phải làm gì đây, tôi sẽ khóc nấc lên, rồi bọn chúng sẽ bò lăn ra cười, nhưng cũng chẳng sao, tôi bị trêu chọc quen rồi! 
-Này nhóc! 
Hắn ta đang gọi tôi, tôi thậm trí không dám gật đầu! 
-Không trả lời à! 
-Mày sợ tao không! 
Tôi vẫn đứng im lặng, tay chân đang tê cứng, chỉ cần hắn quát tôi sẽ khóc ngay... 
-Tao cho mày 5 phút để khóc đấy! 
Sao lại thế, sao hắn không quát mà lại nói là 5 phút, 5 phút là bao lâu, tôi biết làm gì đây, quát đi chứ, tôi không thể khóc nếu không bị quát...Và 5 phút sau, tình hình vẫn không thay đổi gì, một tên nhìn tôi cười ha hả: 
-Nó không khóc, nó không sợ mày rồi! Một con nhóc lại không coi mày ra gì hết! 
Tên to con hình như tức giận lắm, hắn định xử tôi à, cái gì đến cũng sẽ đến, hắn bước từng bước lại gần, úi trời, tôi muốn chạy thì có giọng nói: 
-Thôi đi, nó không sợ mà, chơi đẹp chứ! Về thôi! 
Hả? Về à, tôi thoát à, hắn đã cứu mình, hắn là ai nhỉ, một tên nói dễ nghe 
Tên to con hình như không hài lòng nhưng cũng đi! 
Tôi không dám ngẩng lên nhìn, hắn đi qua mặt tôi, dáng hắn gầy gầy cao cao: 
-Trò này trẻ con thật! 
Cả tụi cũng đi theo, khi bọn chúng đi xa thật xa tôi mới dám thở mạnh, tôi chầm chậm đi lại phía gốc cây và ngồi thụp xuống, tôi tưởng hôm nay là ngày cuối cùng trên đời có, nhưng thật may. Tôi úo mặt xuống khóc nức nở, sao lúc này nước mắt nhiều thế nhỉ, khóc không ngừng luôn 
Sau đó một giọng nói quen quen làm tôi ngẩng lên: 
-Bọn chúng đâu cả rôi! 
Là tên mập, đồ ham sống sợ chết, bỏ bạn bỏ bè, tôi không thèm ngẩng lên! 
-Sao bọn chúng đi nhanh thế! 
-Sao cậu đi lâu vậy hả! 
Giọng nói tức giận của tôi chỉ yếu ớt vang lên: 
-Tôi đã chạy hết sức rồi, tôi về nhà thì thấy cha cậu, tôi bảo ông ấy đi, nhưng... 
-Sao nào! 
Tôi vẫn cúi xuống: 
-Ông ta mặc kệ cậu, trên đời có người cha như vậy sao! Kì cục quá! 
Sao lại thế, cha bỏ mặc tôi à, sao cha không đến cứu đứa con gái duy nhất của cha, cha biết tôi sợ bạo lực mà...Chẳng lẽ mọi người đều phũ phàng đến vậy sao! 
-Đi về thôi! 
-Không! Tôi đang phải chịu đựng nỗi đau khổ bị bỏ rơi đây này! 
-Về đi! Tôi chạy mệt lắm rồi! 
Cậu nghĩ tôi không mệt sao, tôi mệt hơn cậu gấp trăm lần ấy chứ! 
Hắn kéo tay tôi lên nhưng tôi vùng ra: 
-Tôi không về, cậu về đi! 
-Làm gì ở đây hả! Cậu điên à! 
-Có cậu điên ấy, mặc kệ tôi! 
-Cậu biết bật lại rồi cơ đấy! 
Hả, tôi bật hắn à, chỉ nói một câu thôi mà! Có lẽ tôi không có ý! 
-Nếu ở lại bọn chúng tìm đến thì mặc cậu! 
-Cậu đã bỏ mặc rồi còn gì! 
-Này đồ con sam, cậu không nghe hả! 
Con sam??? Sao lại thế, nó trông như thế nào, sao tôi lại bị **** làm con sao, cái mà tôi chứ bao giờ nhìn thấy. Tôi ngẩng mặt lên nhìn hắn tóe lửa, và hét với tần số cao nhất có thể: 
-Tôi không phải con Sam! 
Tôi hét thẳng vào mặt hắn làm hắn hơi giật mình, thế đấy, con giun xéo lắm cũng quằn mà, cậu đã biết sức mạnh của tôi chưa! 
Hắn im lặng và e dè, tôi đang đắc thắng ha ha ha, hắn rụt rè nói: 
-Trông mặt cậu khiếp quá, nước mắt nước mũi bắn hết vào mặt tôi rồi! 
Gì, khuôn mặt đó là do nhìn bộ dạng tôi sao, hắn không phải là sợ tôi...Hắn kéo tay tôi đi trong khi tôi đang ngơ ngác và thất vọng, mọi người trên đường đều nhìn tôi, xì xầm gì đó, chuyện gì thế nhỉ, mặt tôi trông đâu đến nỗi! Khi tôi vửa bước một chân vào nhà thì hắn cười phá lên, tôi chưa bao giờ thấy ai cười giòn như vậy! Hắn cười...trông thật là duyên, chỉ lúc này thôi...lúc đầu óc tôi đang nửa tỉnh nửa mê, hắn nhìn tôi ôm bụng một lúc mới nói: 
-Mặt cậu giống con ngốc quá! 
Tôi chạy vội vào nhà tắm: 
-Á..á..a.a..a 
Đó là khuôn mặt xấu nhất tôi từng thấy, thật là khủng khiếp, hai mắt như hai quả cà chua vậy, lại còn nước mát nước mũi tèm lem.... Thế là tôi chết đứng trong nhà tắm không dám ló đầu ra, tôi ngại hắn...không hẳn, tôi không muốn thấy tôi trông xấu xí để thừa cơ trêu chọc mà thôi! 
.... 
.... 
Thời gian trôi đi rất nhanh có nhiều chuyện muốn quên, nhiều chuyện nên quên và cũng có nhiều chuyện không nhớ nổi, tôi đã không còn nhớ khuôn mặt hắn nữa,...Hắn đã đi và không lời từ biệt, thậm trí tôi đã không biết tên hắn, tôi lại không hỏi bà, bà buồn khi hắn đi mà....và tất cả lỗi lầm là do tôi. Người bạn đầu tiên...tôi sẽ không thể quên...nụ cười của hắn... 
-Cộc...cộc...cộc... 
Ai vậy trời, mới sớm ra đã đến gọi cửa...Tôi chùm cái gối lên đầu nói vọng ra: 
-Ai đấy! 
-Tao đây! 
Cái giọng the thé này nghe quen quen...ai thế nhỉ???Tôi nhớ là quen nhỏ này! 
-Mau mở cửa đi, ngủ nướng đến bao giờ nữa hả! 
À, đó là con Nhung, bạn mình...nhớ ra rồi, mà sao đầu tôi bỗng thấy choáng váng...dò dẫm lại mở cửa, Nhưng đã chồm lên người tôi: 
-Làm gì mà lâu vậy hả! Sao hôm qua không rủ tôi! 
-Hôm qua á! Vụ nào! 
-Bà không nhớ gì à, hôm qua Quân đã rủ bà đến nhà ăn sinh nhật mà! 
Tôi có lục tìm trong đầu mình 
-Đúng rồi, hôm qua tôi đến đó, và có uống vài li và giờ chẳng biết gì nữa! 
Nhỏ cầm cái túi choảng lên đầu tôi đau điếng: 
-Chẳng mấy khi được dự bữa tiệc hoành tráng như vậy mà bà lại hết ăn đến uống hả! Tên đó bị điên mới mời bà! 
-Tiệc có gì mà hay ho chứ, mấy người đó cứ đi đi lại lại làm tui hoa mắt! 
-Đúng là quê quá, nếu tui được đi thì... 
Chắc đầu con bé lại chứa đầy những ảo tưởng, tôi đã quá quen rồi 
-Hôm nay chủ nhật bà đến đây làm gì? 
-Đi shopping, hi hi 
-Tiền không có còn bày đặt! 
-Không mua sắm tôi sẽ thấy khó chịu lắm, thôi mặc quần áo vào đi! 
Tôi uể oải đi vào nhà tắm! 
Nhỏ Nhung ở ngoài chờ: 
-Sao bà không thay mấy cái rèm cửa đi, màu nâu nhìn tối quá! 
-Đó là màu xám! 
-Có gì khác chứ!Chương 3
Đó là cha tôi mua, là màu mà cha tôi thích...thì đó cũng sẽ là màu tôi thích, tôi nhìn màu xám đã quen mắt rồi, cũng đã thích nghi với nó! 
15' sau chúng tôi đã đi xuống phố, giờ đây khu phố này đã nhộn nhịp hơn và nhiều hàng quán hơn...Nhưng nhà tôi thì lại hiu quạnh hơn, bà đã mất 5 năm trước và cha tôi cũng đi bước nữa, ông và vợ mới sống ở khu phố kế đây, nhưng họ không mấy khi sang thăm tôi, tôi cũng có thêm một nhóc em...Mọi thứ thay đổi thật nhanh 10 năm trôi đi chỉ như chớp mắt...Và tôi cũng không nhận ra chính mình nữa, tôi đã khác hẳn. 
Hai đứa tung tăng vào hết hàng nó đến hàng kia, Nhung cứ mải ngắm mà chẳng chọn được gì, cuối cùng chúng tôi mua kem ra công viên ngồi ăn... 
-Thế là chẳng mua được gì! 
Nhung cười: 
-Tao đâu có tiền mà mua, đi xem thôi! 
Hix, tôi đã biết nhỏ này thích bày đặt, lại còn kéo vào mấy hàng đắt tiền...bị lừa thảm thật 
Tôi đang nhìn mấy thằng nhóc chơi đùa thì Nhung đập vai: 
-Ủa, kia có phải Quân không nhỉ? 
Tôi vừa ăn vừa ngó sang, đúng là hắn, không biết làm gì ở đây nữa, chắc sắp đi chơi, còn có một đám bạn theo hắn. Quân là một tên công tử chính hiệu, hắn khá ăn chơi, và cũng được tiếng galang. Khi lên đại học tôi mới quen hắn. Có lẽ với mấy đứa nhìn quái dị và chẳng gì nổi bật như tôi không gây chú ý được với hắn, thế mà chẳng hiểu sao hôm trước hắn lại sang lớp và rủ tôi đi ăn sinh nhật trong khi lúc trước chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện. Và trước sức ép của lũ bạn mê trai tôi đã đồng ý, trong thâm tâm thì tôi chẳng quan tâm nhưng ngoài mặt vẫn làm vẻ vui mừng cho có. 
Nhỏ Nhung kéo tôi và rón rén đi lại gần đó: 
-Họ đang nói chuyện gì nhỉ! 
-Thôi bỏ đi, chúng ta có liên quan gì đến họ đâu! 
Tôi có lôi nhỏ về chỗ cũ nhưng đôi mắt nhỏ cứ liếc về phía đó như bị thôi miên vậy, và bất đắc dĩ tôi ở lại nghe câu chuyện của tụi kia. 
-Vy à, ở đây! 
Một nhỏ chạc tuổi tụi tôi đi lại phía đó, có vẻ cũng quý tộc, khuôn mặt nhỏ trắng mái tóc dài và mượt mà, cực dễ thương và cũng có vẻ gì khá chảnh, nhỏ mặc một bộ đầm như công chúa vậy. Vừa bước lại nhỏ đã nhìn Quân cười nhạt: 
-Sao hôm qua tổ chức sinh nhật không mời tôi? 
Quân cười nhìn nhỏ: 
-Hôm qua chỉ là tiệc mở màn thôi, tối nay mới là chính! 
-Có mời nhỏ đó đến không! 
-Tất nhiên, đã mời, cô ta không thể từ chối! 
"Nhỏ đó" có phải là ám chỉ tôi không nhỉ, chuyện này bắt đầu rắc rối rồi đây, tôi cố dỏng tai xem họ nói cái gì! 
-Cậu làm cô ta thích cậu được không? 
Tên Quân cười như đắc thắng vậy: 
-Chuyện đó dễ như ăn chuối, chỉ cần tôi mở lời, nhỏ đó sẽ thuộc về tôi! 
-Hì, hì.. Tôi không nhịn được cười nữa, hắn tưởng mình là ai đây..à, chắc chắn người bọn họ đang nói không phải là mình. Tôi và nhỏ Nhung đang nấp sau lùm cây thì có tiếng nói làm chúng tôi giật mình: 
-Nghe lén chuyện người khác là không tốt đâu! 
Khi tôi quay lại nhìn thì thấy một bóng người cao cao gầy gầy, hắn đang cưỡi lên một cái moto nhìn ngầu, chiếc áo thun và quần short đủ để nhận biết hắn không phải dân xã hội đen, nếu hắn mặc đồ đen thì hệt như mấy tên mafia vậy. Tôi và nhỏ Nhung đứng dậy. Tôi kéo tay nhỏ đi khỏi đây thì thôi rồi đôi mắt nhỏ ta đã dan lên người hắn rồi. Sao cái mau háo sắc lại nổi lên lúc này không biết. Hắn ta chẳng thèm nhìn chúng tôi lấy một cái, đủ biết mức độ kinh người của tên này đã đạt đến cảnh giới, hắn có gì đẹp mà làm kiêu quá đi. Tôi cố sức kéo Nhung đi cho đến khi một giọng nói làm tôi phải dừng lại. 
-Anh Dương, đến hồi nào vậy! 
Là nhỏ Vy, nhỏ có vẻ vui lắm khi thấy hắn, còn hắn ta thì vẫn giữ khuôn mặt như vậy. Lúc sau nhỏ mới quay lại nhìn 2 chúng tôi và à lên một tiếng: 
-Đây chẳng phải là Linh sao? 
Nhỏ nhìn tôi cười một nụ cười khó hiểu, nhưng hình như không có ý tốt, mà sao nhỏ biết tên mình nhỉ? 
-Sao cậu biết tên tôi! 
-Đều quen nhau cả mà, phải không anh! 
Chữ anh đó ngân lên ngọt như đường và còn có ngụ ý gì đó! 
Tên bảnh chọe kia lúc này mới đi lại: 
-Gọi anh đến làm gì vậy! 
Hắn thậm trí đi qua mặt tôi lạnh lùng. Dù gì tôi cũng không quen biết gã, sao tôi lại quen người như vậy được. Nhỏ Vy cười tíu tít khoác tay hắn: 
-Đi chơi mà, ở trong nhà mãi buồn muốn chết! 
-Anh không rảnh! 
Hắn quay ra định về, thì nhỏ Vy nói theo: 
-Tối nay bọn em có tiệc, nhỏ Linh cũng đến đấy! 
Ủa, sao lại lôi tên mình vào đây, ai đồng ý chứ! 
Tôi nhìn qua nhỏ đó: 
-Ai nói là tôi đi vậy? 
Còn chưa kịp nghe trả lời thì Nhung đã nói chen vào: 
-Tụi mình sẽ đến, ở đâu vậy! 
-Địa chỉ lát tui đưa! 
Nhỏ cười gian xảo, còn tôi thì thật đau đầu vì nhỏ bạn... 
... Sau khi cả bọn đã giải tán, chỉ còn hai chúng tôi, tôi chỉ muốn giận nhỏ Nhung vì vụ mất mặt này nhưng nhỏ cứ cười tíu tít: 
-Tối nay nên mặc gì đây! 
-Bỏ đi, chúng ta sẽ không đến! 
-Bà làm sao vậy, đi dự tiệc để mở mang đầu óc và con gặp nhiều chàng đẹp trai, như cái anh đi moto đó! 
-Tên đó kiêu muốn ớn~ 
-Đó là lạnh lùng, mà lạnh lùng thì thu hút, đúng là không hiểu gì là nghệ thuật, anh ta thật là đẹp trai, mắt sâu và mũi cao như tây vậy! 
...Nhỏ Nhung vẫn thao thao bất tuyệt làm tai tôi lùng bùng...nhưng cũng chẳng thể giận nhỏ, đó là sự hồn nhiên mà dù mong ước tôi cũng không có, cuộc sống của nhỏ đầy đủ và tốt đẹp, nhỏ mơ mộng và luôn yêu đời, nhỏ lại dễ thương và ăn nói có duyên...tôi chưa bao giờ giận nhỏ được việc gì cả. Và buổi tối theo kế hoạch chúng tôi chuẩn bị đi dự tiệc. Tôi phải chờ nhỏ make up mấy chục phút, sau đó thì làm đầu, chọn đồ...Cuối cùng thì nhỏ cũng bước ra và... 
-Perfect! 
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói, nhỏ trông cực kì dễ thương với chiếc đầm ngắn và đôi dày búp bê hồng nhạt, mái tóc ngắn ôm gọn khuôn mặt nhỏ. Hẳn ai nhìn thấy cũng sẽ thích luôn! Nhỏ Nhung nhìn tôi cười có lẽ nhỏ cũng rất hài lòng với khuôn mặt mình lúc này, nhỏ giục tôi: 
-Đến lượt bà kìa! 
-Hả, tôi á, không, tôi không thích! 
Phải mất mười lăm phút thuyết phục thì câu trả lời vẫn là không, tôi mặc quần jean và áo phông như ngày thường. Cuối cùng hai đứa cũng phóng ra khỏi ra trên chiếc xe cà tàng của tôi. Nhỏ Nhung bị ba mẹ cấm đi chơi tối nên lén lò dò chốn đi...Tôi bất đắc dĩ thành kẻ đồng lõa của nhỏ. 
-Xịch...xịch... 
Cuối cùng cũng dừng lại trước một quán bar, dòng chữ trên bảng hiệu nhấp nháy "DEATH CROSS..." Tôi chưa kịp đọc hết thì nhỏ Nhung đã kéo tay lôi vào. Vừa bước vào đã nghe tiếng nhạc xập xình, ánh đèn xanh đỏ và những góc tối. Họ_nam nữ đang ngồi ngả ra ghế với đủ tư thế không lấy gì là hay ho, những cô nàng với đầm đỏ đầm xanh chóe mắt, đánh phấn và kẻ mi đậm...thỉnh thoảng nghe tiếng hò rô của đám người...còn lại là tạp âm của tiếng nhạc và tiếng nói chuyện. Tôi thì thầm vào tai nhỏ Nhung: 
-Có đúng chỗ này không! 
-Chắc chắn! Họ ở tầng 2 
Và thật lạ là khi vừa lên tầng hai và vào phòng thì chẳng nghe thấy tiếng hỗn độn kia nữa, có tiếng nhạc nhẹ và một người phục vụ lịch sự chỉ đường. Quả là thế giới khác, những nơi như vậy tôi chưa bao giờ đến, nhỏ Nhung thì có vẻ rất vui. Chúng tôi tiến lại phía bàn mà nhỏ Vy đang vẫy, có khá nhiều người đang ngồi ở đó, và phần lớn là tôi không biết. Chúng tôi cũng ngồi xuống một chỗ. Lúc này chỉ còn ánh đèn mờ và nhạc có vẻ sôi động hơn, mỗi người đều cầm trên tay một ly rượu ngoại, và có lẽ gần đó là tên bảnh chọe đang ngồi. Tôi cũng không nhìn rõ lắm đến khi nghe giọng nhỏ Vy lanh lảnh: 
-Anh Dương, uống nữa không? 
Hắn đặt ly xuống bàn và ngả người ra: 
-Chỗ này có gì hay ho đâu! 
Nhỏ Vy vẫn cười: 
-Em chỉ cho anh mấy người học cùng trường này! Anh đã nghỉ cả học kì rồi còn gì! 
-Không cần! Anh muốn về! 
Hắn ta đứng dậy lấy áo định về thì nhỏ ta kéo lại: 
-Màn hay còn chưa xem mà, về sớm vậy chẳng phải uổng công anh đến sao! 
Sau khi đi nói chuyện với mọi người Quân quay lại bàn và ngồi xuống Hắn lại cùng câu chuyện với đám bạn, chuyện xe hơi đời mới, chuyện quà các sang trọng, chuyện yêu đương xô bồ, nghe tiếng cười nói cợt nhả của tụi chúng cũng làm tôi muốn ớn, có lẽ tôi ko nên đến đấy. Tôi quay sang nói chuyện với nhỏ Nhung thì nhỏ ta đã chạy tót đi đâu mất, và lúc này thì tôi hoàn toàn lạc lõng và bơ vơ. Nhỏ Vy bước ra từ góc bàn tôi thui đi lại, nhỏ ta mặc bộ váy đen quyến rũ và có vẻ gì đó rất phá cách, mái tóc rối "nghệ thuật" đôi guốc đánh cộp cộp xuống như gây chú ý và quả thật mọi người đều quay lại, vì tiếng động đó hay tại nhỏ ta quá nổi bật...Nụ cười vẫn thế dù tươi, dù giòn nhưng vẫn có gì đó bí hiểm đầy mưu mô. Nhoe lại chỗ Quân và nói nhỏ vào tai hắn gì gì đó. Hắn ta cười nhạt và ra hiệu cho mọi người yên lặng một chút. Một vài người nhìn, vài người vẫn tiếp tục uống, nhạc êm dịu, hắn thản nhiên nói: 
-Hôm nay có một việc tôi muốn tuyên bố! Nhân buổi sinh nhật tôi, chúng ta cần có nhiều đổi mới và tôi cũng sẽ thay người yêu mới! 
Câu nói của hắn không làm ai ngạc nhiên cả, họ vẫn tiếp tục, cho đến khi hắn đi lại chỗ tôi: 
-Và người yêu mới của tôi sẽ là cô gái này! 
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo phắt dậy lúc này tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, tiếng xì xầm. Họ đã to nhỏ nói gì đó khi thấy tôi bước vào đây và mỗi lúc một thêm nhón nháo, những ánh mắt không ưa, khó chịu và săm soi. Tôi nhìn Quân, hắn đang đùa với tôi sao? thế thì hắn chọn nhầm người rồi, tôi ghét nhất bị trêu đùa...và càng ghét làm trò đùa của mấy tên nhà giàu coi trời bằng vung. Tôi nhìn chằm chằm hắn, thậm trí chẳng muốn tốn nước bọt thêm với một tên như vậy, hắn đang cười nụ cười đắc thắng đáng khinh. Hắn ta cũng quay lại nhìn tôi cười: 
-Chắc cậu đang vui sướng vì được làm người yêu của tôi hả! 
Bọn bạn nhìn khuôn mặt thộn ra của tôi mà cười sặc sụa, lăn ra mà cười, đó chính là mục đích của nhỏ Vy, nhỏ đang cười ranh mãnh. Trong góc lúc này tên Dương mới đi ra, hắn lấy áo khoác và lạnh lùng chen ra khỏi đó, đi qua trước mặt tôi một lần nữa...dáng hắn cao cao gầy gầy và một giọng quen quen...: 
-Trò này thật trẻ con!Chương 4
Tôi hình như đã từng nghe thấy giọng hắn, trong một kí ức mờ nhạt, hay âm vang của cuộc gặp gỡ từ kiếp trước?!? Vì tôi thề không quen hắn. 
Trò này đúng là trẻ con, tôi sẽ từ chối và đi khỏi đây sớm, chẳng có gì hay ho cả, và cũng chẳng cần tốn calo để tức giận... Nhưng chưa kịp nói gì thì: 
-Cô định đứng đây cho họ cười đến khi nào nữa, không biết xấu hổ sao, mau từ chối hắn ta và theo tôi! 
Tôi quay lại, là tên bảnh chọe đó, hắn vẫn chưa đi khỏi và đang dùng một giọng rất hách dịch để ra lệnh tôi. Trên đời tôi chúa ghét bị đàn áp kiểu này, tôi đã không phải là con bé ngốc ngày xưa nữa. 
-Anh đang nói gì vậy! Tôi không phải con rối để ai thích làm gì thì làm đâu! 
-Được thôi, vậy từ chối mau đi. Cô không thích hắn ta mà! 
Phải, tôi ko thích nhưng tôi càng không thích làm theo sắp xếp của người khác, tôi cười nhạt: 
-Ai nói vậy, tôi sẽ làm người yêu của cậu ta! 
Nhỏ Vy từ đâu ra cười khanh khách, tiếp sau cũng có mấy tiếng cười hùa theo, nhỏ đi lại chỗ tên đó: 
-Anh thấy chưa, cô ta cũng chỉ cỡ vậy thôi, cũng như loại con gái bình thường khác, thích tiền, thích đẹp trai... 
Hắn ta đi lại gần và ngang nhiên kéo tôi đi, một lần nữa lại xì xầm, lần này có vẻ còn ngạc nhiên và bàng hoàng nữa. Không hiểu sao tôi lại bị lôi đi như vậy, tay hắn nắm chặt đến mức tôi cảm thấy máu ở cổ tay không thể lưu thông, hắn mạnh hơn tôi, tôi biết điều đó. VÀ như lẽ thường tình, tôi sợ sức mạnh, ít nhất là người mạnh hơn tôi. Nếu tôi biết không thể đánh bại hắn thì không nên cứng đầu. Dù tôi đã lên đai đen Taekwondo nhưng cái tính ham sống sợ chết thì không sửa được. CHỉ cần thấy sức mạnh tôi dễ bị suy sụp và bị khuất phục.. Sau khi bao ánh mắt của những người đang nhảy nhót trong vũ trường cũng đổ dồn về phía tôi thì tôi bỗng cảm thấy có sự bất thường nào đó. Họ đang nhìn không phải tôi mà là hắn, nhìn với ánh mắt...ngưỡng mộ, yêu thích, say sưa...hắn có vẻ ngoài thu hút đến lạ kì, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, có lẽ hắn là con lai, một nét phương tây vừa quý tộc vừa lôi cuốn nhưng dưới những ánh đèn xanh đỏ trông hắn lại có vẻ phong trần lãng tử, một cái gì đó bụi bặm nhưng không mờ nhạt, và cũng khó diễn tả...Hắn kéo lê tôi dọc con phố mặc kệ những ánh mắt nhìn hắn, nhìn tôi... 
Cơn tức giận và bực bội của tôi đã bị vơi đi một nửa khi đi bộ như vậy, tôi nói hắn: 
-Mọi người nhìn anh kìa! 
-Phải! Vì tôi đang đi với một con nhỏ ngu ngốc như cô! 
Cái gì, cả ngày nay tôi đã bị hắn sỉ nhục không ít lần, tôi giật tay mình lại, hắn cũng đứng lại, nhìn tôi. 
-Chuyện gì nữa! 
-Tôi có quen anh không? 
-... 
-Không quen đúng ko? Tất nhiên, vậy anh lấy quyền gì mà làm như quen tôi vậy! 
-Ko quen à! 
-Phải, tôi chưa bao giờ gặp anh và cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp một tên kiêu ngạo như vậy! 
Sau năm giây nhìn tôi, hắn nói thản nhiên: 
-Vậy, chắc tôi nhầm người! 
-Nhầm à! 
Sao lại có loại người như vậy, quen ai mà cũng nhầm được, câu trả lời làm tôi thấy có gì đáng ngờ. Hắn nhếch mép cười khó hiểu rồi cho tay vào túi áo bước đi. Bóng hắn xa dần, còn chân tôi cứ như chết đứng ở đó, chỉ vì cái câu trả lời vu vơ ngớ ngẩn của hắn. Hóa ra hắn nhầm...mà đó có lẽ là lí do hợp lí nhất mà tôi có thể chấp nhận. 
-Reng....reng... 
Tôi khua chân đá bay chiếc đồng hồ xuống đất, đó là kết cục khi phá giấc ngủ ngon lành của mình. Sau khi ngáp ngủ và mở được một con mắt tôi cố nhớ lại cách mình đã về nhà tối qua. Đó là việc tôi vẫn làm mỗi sáng, trí nhớ tôi cực kém khi vừa mới tỉnh giậy. Ngày thứ 2 mệt mỏi lại sắp đến và tôi cũng không biết rồi sẽ có hàng ta chuyện xảy đến với mình mà có gộp cả mười năm kí ức về trước cũng không thể so với những việc sắp xảy đến với tôi. Sân bay 9h sáng! 
Không hiểu tại sao tôi lại bị ép đến đây từ cái tên "người yêu" mà tôi chẳng có tí cảm xúc nào. Tôi không phải là người nói lời rồi lại nuốt lời huống chi tôi cũng không muốn mất mặt trước tên bảnh chọe đang vừa đứng vừa dựa tường rất thư thái kia. Sao cái số mình lại khổ thế này, tôi phải bỏ 2 tiết học, đi cùng mấy người chẳng quen biết để đón một người tôi còn chưa nhìn thấy bao giờ. Nhỏ Vy chắc đang cười đắc chí lắm, không biết kiếp trước tôi thù oán gì với nhỏ và cả tên Mr Cold kia nữa... Tôi bị sai đi mua nước, họ xem tôi là gì mà sai vặt cơ chứ, nhưng dù sao tôi cũng muốn đi khỏi cho đỡ ngột ngạt. Tôi bước nhanh khỏi đó, vẳng vẳng sau lưng vẫn nghe tiếng nhỏ Vy: 
-Sao cậu ấy lâu thế nhỉ, bảo là 9h30 mà! 
-Tên đó về làm gì? 
-Chẳng biết! 
-Hắn luôn khó hiểu! 
... 
Chắc lại sắp có một tên nhập hội ăn chơi, lại một tên nhà giàu thừa tiền, thật dễ hiểu, bọn họ cùng một ruộc cả mà... 
Tôi vừa đi vừa nghĩ linh tinh thì "binh" tôi vừa đâm phải một vật gì đó, theo phản xạ tự nhiên tôi luôn xin lỗi trước: 
-Xin lỗi, tôi... 
Vừa ngó lên nhìn thì bắt gặp một cặp kính đen to đùng đang chăm chú hướng về khuôn mặt tôi, có lẽ hắn đang nhìn tôi, tại sao vậy...à, có lẽ hắn không hiểu tôi vừa nói gì. 
-Sorry! 
Tôi lặp lại, hắn ta cười khẩy rồi đi. Một tên khó hiểu, mái tóc màu hung hung lù xù, không trắng, không nổi nhưng lại rất ưa nhìn và bắt mắt. Hắn xách cái vali đi xa dần....Tôi cũng mệt người để ý lâu, mua nước xong tôi quay lại , họ vẫn nói chuyện rôm rả, tất nhiên tên kia thì mặt lạnh tanh...có lẽ hắn trông đẹp trai hơn khi lạnh lùng. Tên Quân nhìn tôi càu nhàu: 
-Sao đi mua nước lâu vậy! 
Vì lòng nhân đạo nên tôi chẳng lên tiếng tôi không muốn bạo lực hay làm hắn mất mặt trước bạn bè, tôi cười gượng gạo: 
-Các cậu có nhiều yêu cầu nên cũng hơi lâu! 
Hắn hình như được đằng chân lân đằng đầu, lại nói tiếp: 
-Tôi ghét nhất là chờ đợi, nếu lần sau còn để tôi chờ thì ở nhà đi! 
-Thật ra, tôi cũng không hề muốn đến đây! 
-Gì! Nói lại đi trước khi cô hối hận! 
Hắn cười nhạt nhìn lướt qua mặt tôi. Cái ánh mắt đủ để tôi quyết đinh kết thúc việc này ở đây không suy nghĩ thêm 1s nào nữa! 
-Chia tay đi! Hắn đang cười bỗng ,mặt nghiêm lại quay sang nhìn tôi: 
-Nói gì vậy, xưa nay chỉ có tôi chủ động chia tay chứ chưa ai chia tay với tôi cả! 
-Bây giờ thì có rồi đây, hãy tận hưởng cảm giác đó đi! 
Nói rồi tôi bước đi luôn, thật là dễ dàng, đó là cái kết mà hắn phải sớm nhận ra. Có lẽ hắn đang sửng sốt hay mất lòng tin vào bản thân...khổ cho hắn, luôn tự cho mình quyết rũ lắm chắc hắn chẳng bao giờ chịu sao gương. Chỉ cần nhìn lại cái nụ cười chó đểu của hắn là đủ lí do để cho hắn ăn một cú đấm...Tôi bước ra bên ngoài, nắng ấm, gió nhẹ, sân bay rộng và nhốn nháo người. Tôi chợt nhớ mình không đi xe. Mình sẽ về bằng cái gì đây? Xe ôm à! Nhưng tôi không còn xu nào trong túi, mua đồ uống cho bọn họ còn chưa kịp đòi tiền, ngốc thật, đáng lẽ tôi nên đòi tiền trước khi đá hắn. Tôi đi bộ dọc con đường và nghĩ ngợi. Tiền hết, điện thoại không mang, chẳng khác nào đi lang thang, tôi không thể đi bộ 10 cây số để về được...Làm sao đây, tôi đã bắt đầu thấy hối hận vì đã làm hành động ngu ngốc vừa rồi, sao tôi lại chọn đúng lúc ở đây, đúng lúc có mặt cậu ta để nói... 
Mấy chiếc xe vụt qua kèm những chàng cười, tôi chẳng thèm nhìn lên vì đã quá rõ là ai... 
Đường vắng và càng lúc càng nắng hơn, chẳng ai có thể cho mình quá giang, một đoạn thôi cũng được, chân tôi sắp biểu tình rồi. Từ đâu đó nghe tiếng động cơ càng lúc càng rõ. Từ một chấm nhỏ xíu đằng xa đang dần tiến lại, là Mr Cold, anh ta quay lại làm gì vậy, nhỏ Vy ko ngồi phía sau nữa,...Tôi chẳng hiểu sao lại thấy vui mừng, dù không muốn cười ra mặt. Anh ta dừng xe và ra hiệu: 
-Lên đi! 
-Sao lại thế! ( chỉ tỏ ra ngây thơ chút thôi) 
-Hỏi nhiều quá! Tôi đưa về! 
-Sao lại tốt bụng vậy, chúng ta... 
-Không thì tôi đi! 
-Đừng....tôi đi! 
Méo mó có hơn không, dù ngồi xe ai cũng thế thôi. Tôi leo lên xe. 
-Bám vào! 
-Ờ! 
Tôi cố tìm xem nên bám vào đâu, đang ngẩn ra thì hắn đã phóng vụt đi khiến tôi vội vàng túm lấy áo hắn. Gió ùa qua tai nghe ù ù. Chưa bao giờ tôi ngồi sát người con trai nào như vậy trừ cha tôi, cảm nhận thấy cái gì đó lạ lùng, mùi thơm dễ chịu rất thoải mái. Sự mạnh mẽ và an toàn, huống chi hắn ta điển trai nên cũng khó tránh khỏi nhiều cảm xúc. Tuy không muốn nhưng từ trước đến giờ tôi chưa thấy ai đẹp trai như vậy, nụ cười hiền khô và khuôn mặt sắc lạnh đủ làm đóng băng tất cả những nụ cười trên đường để rồi ngẩn ngơ ngắm nhìn cái gì đó vừa lướt qua, như một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị, ai cũng muốn có nhưng ai cũng không có được. Lúc này tôi bỗng có cảm giác hiểu nhỏ Vy hơn, tại sao luôn theo hắn, luôn sợ mất hắn, sợ mất một thứ không thuộc về mình! Nếu tiếp tục nghĩ chắc tôi cũng sẽ bị thôi miên bởi hắn mất, nhưng thật may là đã về đến nhà! 
Tôi xuống xe như người vừa tỉnh mộng. 
-Vào nhà được rồi đấy, đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy! 
-À..ờ... 
Tôi giật mình vì không ngờ tôi lại nhìn hắn 
-Cảm ơn! 
Hắn đáp lại bằng nụ cười hiền vô cùng ấm áp, dù chỉ là nụ cười khách sáo, một nụ cười hắn luôn cười với bất kì cô gái nào nhưng nụ cười đẹp có hồn...Tôi đi vào nhà...rồi chợt nhớ, sao hắn lại biết nhà mình nhỉ, tôi chưa nói cho hắn cơ mà??? 
Chiều vàng. những vệt nắng xiên xiên, nhẹ rơi xuống lòng đường, trời màu đỏ ối, đúng là một bức tranh đẹp, tôi không bao giờ bỏ lỡ một ngày đẹp trời như vậy! Khoác chiếc áo mỏng và đi ra ngoài, lang thang trên con đương rải lá vàng. Gió hất bay bay những lọn tóc, chúng vờn nhau đầy thích thú. Tụi trẻ còn ở khu phố chơi đùa cười ríu ríu, vui vẻ quá. Cha mẹ, con cái, anh em...gia đình...Chẳng hiểu sao chân tôi lại đi đến cái ngõ 49_nơi mà gia đình mới của cha đang vui đùa hạnh phúc. Tôi không buồn vì tôi đã chọn ở lại đó, nơi có nhiều kỉ niệm với tôi, dù đó là một khu phố khá yên ắng và khuất dưới những tòa nhà cao tầng xung quanh. Nơi đó mới thuộc về tôi. Cha đã không làm võ sư nữa, ông mở một quán ăn kiểu nhật và cùng dì buôn bán. Nếu không có dì, chắc cuộc sống của cha sẽ chán lắm, giờ cha cười nhiều hơn, nhưng cũng bận rộn hơn. Tôi biết vì càng ngày cha càng đến thăm tôi thưa dần... -Bim...bim... 
Tiếng còi làm tôi giật bắn mình...Thì ra là chiếc ô tô đồ chơi của bọn trẻ con. Dung Dung đang ngồi trên xe nhìn tôi cười toe: 
-Chị! 
Tôi nhìn nó cười âu yếm, con bé cực kì đáng yêu và xinh xắn, mặc chiếc váy hồng chấm bi! Tay thì đang cầm volang lái nhưng tôi biết đó là xe điều khiển từ xa. Mắt tôi đưa quanh tìm người điều khiển, chắc cha đang đứng đâu đó quanh đây! 
-Tìm tôi à! 
Tôi quay lại, một tên con trai nhìn tôi, trên tay hắn đúng là đang cầm bộ điều khiển 
-Cậu là ai! 
-Mới gặp mà đã quên rồi sao? 
-Bao giờ, ở đâu! 
-Sáng nay, sân bay! 
-Không phải! 
Tên sáng nay tôi gặp tóc hung hung còn hắn rõ là tóc đen...nhưng nhìn kĩ thì...đúng vậy! Hóa ra hắn không phải người nước ngoài 
-Nhớ ra rồi à! Trí nhớ kém thật! 
-Phải, tôi không nhớ những gì không cần thiết! Anh làm gì ở đây! 
- Dẫn Dung Dung đi chơi! 
Tôi nhìn Dung Dung: 
-Sao em lại đi chơi với người lạ hả, cha mẹ có biết không! 
Dung Dung chỉ cười, con bé rất ít nói nhưng luôn cười. 
Mà tôi cũng chẳng cần hỏi thêm, tôi ko biết thì làm sao Dung Dung biết được. Tôi cười với nó: 
-Chúng ta đi về thôi, lần sau đừng đi theo kẻ xấu kẻo họ sẽ hại em đấy! 
Tôi cúi xuống định bế nó lên thì con bé gạt tay ra: 
-Anh! 
Sao lại thế nó không cần người chị thân yêu mà lại chỉ vào cái tên lạ hoắc kia. Hắn mỉm cười hiền: 
-Dung Dung à! Chúng ta về thôi. Chơi mất vui rồi! 
-Hả! 
Tôi há hốc mồm nhìn con bé ôm chầm lấy hắn khi hắn dang tay ra. Dung Dung đáng thương không hiểu biết đã bị một tên cáo già lừa, hắn sẽ mang Dung Dung đi đâu thế! 
Tôi vội chạy ra chặn hắn lại: 
-Anh mang em tôi đi đâu hả! 
-Về nhà! 
Hắn trả lời tỉnh bơ 
-Nhà nào! 
-Còn nhà nào khác sao! 
Nói rôi hắn bế Dung Dung đi thẳng. Tôi chẳng còn cách nào là đi theo xem hắn định giở trò gì. Hắn đi về nhà cha tôi, không tin là cha biết hắn...Vừa qua cổng sau, hắn thả Dung Dung xuống, nó chạy lon ton vào nhà, lại chỗ cha tôi và bi bô cái gì đó. Cha tôi thấy hắn cũng cười vui vẻ, thế tức là cả nhà đều biết trừ tôi. Hắn quay sang nhìn tôi cười: 
-Cậu đi theo tôi về tận nhà thấy thế nào! 
-... 


Bạn đang xem

Bạn có thể Chia Sẻ bài viết này lên FaceBook
» Truyen teen » Khi gio thanh bao » 1
Hôm Nay: 1 Lên ↑
Tổng: 1060 lượt xem
SEO: . ..97654321U-ONC-STAT...0102030405...|.....